Con Mồi Nguy Hiểm

Chương 53: Rất Tiếc Lại Là Kẻ Thù






"Cô chủ bữa tối đã sẵn sàng rồi."
Lucia ở bên ngoài phòng ngủ của Niên Vân Ni gọi cô.

"Cô chủ..."
Lucia lại gõ cửa hai tiếng vẫn không thấy người bên trong trả lời.

Chị ấy nghĩ rằng chắc cô đang tắm nên không dám làm phiền.

Lucia đi xuống dưới lầu tiếp tục sang phòng Liêu Thần Duệ gõ cửa mời hắn ăn tối nhưng người bên trong cũng không trả lời nốt.

Lucia cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Xoảng."
Chiếc bình bông bằng sứ bị hất tung rơi xuống đất.

Liêu Thần Duệ nhấc bổng cơ thể người phụ nữ, đặt cô ngồi lên đầu tủ sát bên cửa sổ.

Người đàn ông lao đến chèn ép cánh môi nhỏ đã sưng đỏ, phát cuồng hôn cô.

"Um...!Khoan đã..."
Niên Vân Ni tưởng rằng hắn sẽ tha cho mình nhưng cô đã đánh giá quá thấp ɖu͙ƈ vọng của hắn.

Sau khi dày vò cô trong phòng tắm, hắn tiếp tục lôi cô ra bên ngoài cùng hắn phóng túng.

Người đàn ông như bức tường thép khổng lồ ép cô ngồi trêи tủ, quấn quýt cùng hắn.

Đầu người đàn ông vùi sâu vào cổ cô, thớ lưỡi nóng bỏng ɭϊếʍ ʍút̼ hương vị thơm tho nơi làn da trắng trẻo.

Người anh em của Liêu Thần Duệ cũng đã trực chờ sẵn nơi cửa hang động chật hẹp của cô.

Lăm le muốn tấn công vào trong.

Sự mãnh liệt của đôi môi người đàn ông trêи làn da Vân Ni khiến hơi thở cô trở nên gấp gáp.


Hắn tách hai chân cô ra, đem dã thú to lớn nhấn sâu vào trong nơi chật hẹp.

Nhìn chỗ tư mật của người phụ nữ co bóp khít chặt lấy mình, Liêu Thần Duệ lại hưng phấn thúc mạnh vào trong cô.

Điên cuồng xâm chiếm cơ thể người phụ nữ.

"Ah..."
Niên Vân Ni chịu đựng từng đợt tấn công của người đàn ông, bám víu vào cơ thể rắn chắc.

Cô cố gắng né vết thương của hắn ra.
Đã rất lâu rồi hắn không thể làʍ ȶìиɦ, cũng không thể đạt đến cao trào.

Liêu Thần Duệ còn tưởng rằng mình đã trở thành phế nhân.

Vậy mà giờ đây chỉ vừa tiến vào cơ thể cô hắn đã muốn bắn ra.

Đêm nay, đối với Liêu Thần Duệ một hai lần sao có thể đủ thoả mãn hắn.
"Yêu nghiệt, em sẽ giết chết tôi mất."
Người đàn ông càng lúc càng phát cuồng không tự chủ được chính mình, kịch liệt luân động trong hang động mềm mại.

"Đừng...!Vết thương của anh..."
Sao hắn có thể vận động kịch liệt như vậy khi đang bị thương nặng chứ.
Liêu Thần Duệ nghiêng đầu cắn lên vành tai tinh xảo, giọng trầm đục vang lên trách móc.
"Tất cả là do em!"
Sự chặt chẽ của cô khiến người đàn ông chạm đến giới hạn, như một mãnh thú háu ăn đang điên cuồng làm thịt con mồi mình.

Đều là do cô khiến hắn đã đánh mất hết lý trí của mình.

"Chậm...!Uh..."
Liêu Thần Duệ chặn trước môi cô, nuốt chửng tiếng rêи rỉ mị hoặc.

Tiếng kêu của cô chỉ thuộc về riêng hắn.

Niên Vân Ni chỉ được phép rêи rỉ vì hắn mà thôi.
Hắn tham lam muốn chiếm hữu tất cả của Niên Vân Ni.

Dù cô có là ai đi chăng nữa, dù cô có hận hắn thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng đã quyết dây dưa cùng cô mãi mãi.

Dưới ánh trăng mờ ảo từ bên ngoài cửa sổ, cơ thể trắng như tuyết bám vào cơ thể màu đồng rắn chắc cùng một chỗ, quấn quýt nhau suốt một đêm dài.

**************
Lâm Dật Phi đã rủ Ninh Thuần đi trượt tuyết vào chiều tối thứ bảy.

Nghe báo đài dự báo thứ bảy là ngày sẽ có tuyết rơi đầu mùa.

Cho nên cô đã chuẩn bị sẵn quần áo trượt tuyết cho mình và cả một số đồ để cắm trại nữa.

Ninh Thuần chưa bao giờ đi trượt tuyết cả nên lần này cô có chút hồi hộp không biết nơi đó như thế nào.

Bình thường cô không thích ra ngoài chơi, chỉ thích chui rúc trong căn hộ của mình vì nơi đây làm cô cảm thấy an toàn.

Nhưng nếu đi cùng Dật Phi ra ngoài cô cũng bớt lo âu hơn, bên cạnh anh ấy lúc nào cũng dễ chịu thoải mái.

Ninh Thuần ăn nhẹ vào buổi chiều sau đó rửa chén.

Gần bảy giờ cô đã mang giày rời khỏi căn hộ.

Nhưng vừa khoá cửa thì điện thoại của cô có cuộc gọi đến.

"Ninh Thuần, xin lỗi em, chắc chuyến đi của chúng ta phải bị hủy bỏ rồi."
Giọng người đàn ông bên kia vang lên đầy khó xử.

Cô ngạc nhiên liền hỏi.

"Có chuyện gì sao anh?"
"Tự nhiên lúc nãy cấp trêи yêu cầu họp gấp báo cáo.

Đẩy nhanh tiến độ làm mô hình của mẫu xe mới để trình lên phó tổng.

Bây giờ anh phải tăng ca để làm cho xong nên không đi cùng em được.


Xin lỗi em, nhất định lần sau anh sẽ bù cho em."
Dật Phi cảm thấy có lỗi với cô vô cùng.

Ninh Thuần cũng phải thông cảm cho anh.

Dù sao Dật Phi cũng vừa được nhận vào công ty nên cần phải thể hiện tốt mới được.
"Không sao đâu anh, anh cứ lo công việc đi.

Lần khác đi cũng được mà."
Cô và anh kết thúc cuộc gọi, Ninh Thuần thất thểu đi lại vào nhà.

Dù sao không ngắm được tuyết rơi đầu mùa cũng có chút tiếc nuối.

Ninh Thuần vừa vào trong lại nhận được một gọi khác.

Cô ngạc nhiên khi màn hình hiện lên tên của Minh Hiên.

"Ninh Thuần, tối nay em có muốn đi ngắm tuyết rơi đầu mùa không?"
Anh hỏi cô.

Cô bất ngờ không nghĩ anh lại hỏi mình.

"Ngắm tuyết rơi sao ạ?"
Sao lại trùng hợp như vậy được chứ?
"Phải, ngay bây giờ anh đang ở dưới nhà của em."
Ninh Thuần lại kinh ngạc vội chạy ra ban công nhìn xuống dưới.

Quả thực Liêu Minh Hiên đang đứng bên dưới cùng với chiếc xe của mình vẫy tay chào cô.

"Nhưng mà chúng ta sẽ đi đâu?"
Cô tò mò hỏi.

Người đàn ông giọng điệu có chút ranh mãnh đáp.
"Cái này bí mật, lát nữa em sẽ biết."
Thật ra Lục Ninh Thuần có chút chần chừ trước lời mời của anh.

Liêu Minh Hiên rất nhanh thuyết phục cô.

"Đi đi mà, anh muốn tối nay được đón sinh nhật cùng em."
Cô sửng sốt nắm chặt điện thoại, gấp gáp mở miệng.

"Hôm nay là sinh nhật anh sao? Em xin lỗi vậy mà em không biết gì cả, cũng chẳng chuẩn bị quà tặng anh."
Ninh Thuần cảm thấy có lỗi.

"Không cần đâu, em chỉ cần đi đón sinh nhật cùng anh thì anh đã rất vui rồi."
Minh Hiên giọng đầy ấm áp trả lời.

Nghe vậy, Ninh Thuần cũng không cách nào từ chối anh, liền đồng ý trong tích tắc.

*************
"Sao vết thương lại như thế này? Không phải tôi đã dặn không được vận động mạnh sao?"
Bác sĩ Roberto người Ý đến kiểm tra miệng vết thương của Liêu Thần Duệ như thường lệ.

Vừa mở băng gạc ra ông ta đã ngạc nhiên.
Liêu Thần Duệ ngồi trêи ghế sofa, vẻ mặt có chút khổ não đáp.

"Xin lỗi bác sĩ vì nằm trêи giường lâu quá tay chân tôi khó chịu nên đã tập mấy bài thể ɖu͙ƈ hơi mạnh một chút."
Người phụ nữ đang ngồi gần đó uống trà đợi bác sĩ khám cho hắn, đôi má tự nhiên có chút phiếm hồng.

Lại trông thấy tên đàn ông kia đang liếc nhìn mình, ánh mắt tràn ý cười.

Hàng lông mi cong vút cụp xuống, Niên Vân Ni im lặng nâng tách trà lên uống.

"Trong thời gian này cậu chưa được phép vận động mạnh đâu.

Chỉ có thể cử động tay chân nhẹ nhàng, xoa bóp tay chân để làm nóng người."
Bác sĩ lo lắng dặn dò.

"Tôi sẽ chú ý."

Hắn thấp giọng đáp.

Sau khi tiễn bác sĩ ra khỏi biệt thự, Niên Vân Ni quay trở lại phòng khách liền nhìn thấy người đàn ông kia đã ngồi ở đó, tiếp tục mở miệng đòi hỏi.

"Tôi muốn ra ngoài hít thở khí trời."
Niên Vân Ni nghiêng người đưa tay về phía cửa ra vào, lãnh đạm nói.

"Cửa ở đằng kia, anh muốn đi đâu là tùy ý anh."
Nói xong cô định quay người bỏ lên lầu nhưng cổ tay đã bị người đàn ông nắm lại.

Niên Vân Ni xoay đầu nhìn hắn.

"Đi dạo với tôi."
Liêu Thần Duệ giọng trầm khàn vang lên.

Cô lạnh nhạt nói với hắn.
"Bên ngoài tuyết bắt đầu rơi rồi, tôi muốn ở trong nhà.

Anh đi một mình đi."
Người phụ nữ xoay đi lần nữa.

Nhưng lần này có một lực mạnh kéo giật Niên Vân Ni lại khiến cô mất thăng bằng ngã vào lòng người đàn ông.

Cô kinh ngạc, lạnh lùng mở miệng.

"Buông ra."
Cô không dám giãy giụa sợ lại chạm vào vết thương của hắn.

Người đàn ông kia lại không biết điều hai tay vòng qua người cô ôm chặt.

Hắn còn nhớ rất rõ hình ảnh mê người của cô đêm qua, còn mời gọi hắn đưa vào.

Nghĩ đến thôi đã khiến hắn phấn khích.

"Có phải muốn tôi làm anh bị thương thêm không? Buông tay ra."
Niên Vân Ni gằn giọng cảnh cáo hắn.

Nhưng hắn xem lời cô như gió thoảng qua tai.

Đầu của Liêu Thần Duệ chống lên vai cô.

Đầu mũi dán chặt lên làn da trơn mịn nơi cần cổ thiên nga.

Hít lấy mùi hương Vanilla dịu nhẹ.

Người đàn ông cứ thổi khí nóng vào da cô.

"Đe doạ người khác là thói quen của Niên tiểu thư sao?"
"Hình như thói quen này Liêu tổng cũng có đấy."
Cô mang theo ánh mắt giễu cợt quay đầu nhìn hắn.

Niên Vân Ni liền nghe thấy giọng cười trầm thấp sau gáy mình.

"Xem ra tôi và em rất hợp nhau."
Cô nhếch khoé môi, miệng mồm không chịu thua hắn.

"Nhưng rất tiếc chúng ta là kẻ thù của nhau.".