Con Mồi Nguy Hiểm

Chương 27: Không Phải Đánh Ghen






Niên Vân Ni đang đọc sách trong phòng thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Cô vội mở miệng.

"Vào đi"
Quản gia mở cửa bước vào, kính cẩn nói với cô.

"Tiểu thư, có khách đến."
Cô ngay lập tức nhíu mày.

Không nghĩ sẽ có ai đến tìm mình, chắc là khách của hắn.
"Là ai vậy? Là khách của Liêu Thần Duệ sao?"
"Là Đường tiểu thư, vị hôn thê của thiếu gia, cô ấy muốn gặp cô."
Hạ Nhan cẩn trọng báo lại.

Niên Vân Ni hơi ngạc nhiên một chút sau đó nói với quản gia.
"Tôi biết rồi, bà xuống trước đi."
Quản gia liền vâng lệnh rời đi trước.

Niên Vân Ni gấp quyển sách sang một bên, âm thầm cong môi.

Xem ra lại có trò hay rồi đây.

....
...

Đường Hạ Du ngồi trong phòng khách chậm rãi thưởng thức ly trà nóng.

Có thể nói các loại trà ngon nhất trêи thế giới đều có ở nhà Liêu Thần Duệ.

Cô ta biết hắn thích nhất là uống trà, cô cũng thế.

Vài giây sau, cô ta ngước mắt lên nhìn người phụ nữ xinh đẹp vừa bước vào phòng khách.

Hạ Du âm thầm đánh giá.

Khác với Hàn Nhiễm vẻ đẹp quyến rũ phóng khoáng như yêu tinh, người trước mắt cô ta đây xinh đẹp rực rỡ như ánh mặt trời, khí chất xung quanh người phụ nữ này sang trọng ngút trời dù cô ăn mặc trông thật đơn điệu.

Hạ Du đã gặp qua đủ loại người từ tầng lớp hạ lưu đến thượng lưu.

Cô ta luôn tự tin vào cặp mắt của mình đủ để biết ai sinh ra đã là kim chi ngọc diệp, cành vàng lá ngọc, còn ai là kẻ đua đòi.

Người trước mắt đây mang cho cô ta loại cảm giác không đơn giản.
Rõ ràng Hạ Du đã cho điều tra về Lục Ninh Thuần, cô ta sinh ra trong một gia đình bình thường ở vùng quê.

Sau đó lớn lên thì trở thành nhà văn.
Hạ Du cho rằng cảm giác của mình đã có nhầm lẫn.

Đường Hạ Du chủ động đứng lên mỉm cười nhìn cô.

"Chào cô, tôi là Đường Hạ Du."
Lục Ninh Thuần mang dáng vẻ ngại ngùng nhìn cô ta.

"Tôi là Lục Ninh Thuần."
"Sao chúng ta không ngồi xuống rồi nói chuyện?"
Hạ Du nói với cô.
"À vâng"
Hai người nhanh chóng ngồi xuống đối diện nhau.

Đường Hạ Du uống một ngụm trà sau đó mới mở miệng nói trước.

"Chắc cô cũng biết tôi là vị hôn thê của Liêu Thần Duệ."
Lục Ninh Thuần cụp mắt gật đầu.

"Tôi biết."
Đường Hạ Du khoanh tay trước ngực, bình thản lên tiếng.

"Vậy thì để tôi nói thẳng.

Tôi biết cô đang sống chung với vị hôn phu của tôi.

Nhưng cô yên tâm tôi không có ý định đến đây đánh ghen gì cô đâu.

Tôi không làm mấy chuyện phí sức đó."
Cô tỏ vẻ ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của người đối diện.

"Nhưng mà, tôi cũng sẽ không thể để chồng tương lai của tôi có tình nhân bên ngoài.


Tôi cần phải dọn dẹp sạch sẽ những rác rưới xung quanh anh ấy trước bọn tôi kết hôn."
Giọng cô ta đột nhiên trở lạnh, mang theo vài phần cay nghiệt.

Lục Ninh Thuần nghe rất rõ cô ta nhấn mạnh hai chữ rác rưới.

Bàn tay đang định cầm tách trà lên của cô có chút run rẩy.

Tất cả đều bị Hạ Du nhìn thấy.

Cô ta cong khoé môi yêu kiều nhấm nháp trà ngon trong ly mình.

Cô đặt lại tách trà xuống dĩa, khó khăn mở miệng.

"Đường tiểu thư muốn cái gì thì cứ nói thẳng đi."
"Không phải rất rõ ràng rồi sao? Tôi muốn cô rời khỏi Thần Duệ."
Đường Hạ Du cao giọng nói.

Lục Ninh Thuần hít sâu một hơi, điềm tĩnh nhìn cô ta.

"Tôi nghĩ chuyện này cô nên nói với vị hôn phu của cô thì hơn.

Tôi rất muốn rời khỏi nơi này nhưng người nằng nặc đòi giữ tôi lại là anh ta."
Đôi lông mày xinh đẹp chau lại nhưng cô ta vẫn giữ vững dáng vẻ tự tin của mình, âm giọng cứng rắn vang lên.
"Kể cả như vậy đi chăng nữa thì cô cũng phải dứt khoát từ chối anh ấy, đó là việc cô nên làm."
"Tại sao đó lại là việc của tôi? Tôi đã từ chối nhưng mong muốn của anh ta là bắt tôi ở lại, tôi có thể làm gì hơn chứ? Nói đi nói lại cô là vị hôn thê của anh ta thì không phải cô mới là người nên có trách nhiệm thay đổi suy nghĩ của anh ta sao? Tôi chỉ là một người dưng không liên quan lại bắt tôi chịu trách nhiệm cho quyết định của riêng anh ta?"
Lục Ninh Thuần không vui, bắt đầu truy hỏi lại cô ta.
Đường Hạ Du nhất thời cứng họng khi bị cô nói.

Cô ta không cam tâm lên tiếng.

"Hay cho cái miệng mồm lanh lợi của cô, lại đổ hết sang tôi.

Đây là tôi đã cho cô cơ hội để cô tự động rời xa Thần Duệ, là tự cô không biết điều trước thì đừng trách tôi."
Trước lời đe doạ của cô ta, Ninh Thuần chỉ cười nhẹ.

"Đường tiểu thư khoan hãy tức giận đã.

Tôi cũng không phải không đáp ứng cô."
Thái độ thay đổi nhanh như chớp của cô, khiến Hạ Du cau chặt lông mày lần nữa.
"Còn hơn một tuần nữa là cuốn tự truyện sẽ ra mắt, đến lúc đó tôi sẽ dọn ra khỏi đây, lúc đó Đường tiểu thư không cần bận tâm nữa đâu."
Ninh Thuần tiếp tục mỉm cười xinh đẹp.

Đường Hạ Du dường như có chút không tin được lời cô.

Tự nhiên cô thay đổi, quay ngoắt sang đồng ý với cô ta dễ dàng, làm Hạ Du không khỏi bỡ ngỡ.

"Cô nói thật chứ?"
Cô ta muốn xác nhận lại.

Ninh Thuần gật đầu chắc nịch.

"Thật."

*******************
Trong một nhà hàng tây năm sao cao cấp, hai người đàn ông ngoại hình ưu tú dùng bữa cùng nhau khiến phụ nữ xung quanh ai cũng hướng ánh mắt về phía họ.

"Xin lỗi vì tuần trước không thể dự tiệc đính hôn của cậu."
Viên Triều lắc nhẹ ly rượu vang đỏ trong tay khẽ nói.

Người đàn ông ngồi đối diện thuần phục cắt miếng bít tết theo thớ thịt rồi bỏ vào miệng.

"Không sao.

Cũng chỉ là một buổi tiệc nhàm chán thôi."
"Nghe cứ như cậu đang nói đến một bữa tiệc nào đó, chứ không phải tiệc đính hôn của cậu vậy."
Anh ta cười cười trêu chọc.

Liêu Thần Duệ chỉ thấp giọng đáp.
"Cũng như nhau thôi."
Hắn lại nhìn người kia hỏi thăm.

"Tuần trước cậu bận đến Nga?"
"Đúng vậy, tôi có hẹn với chủ tịch câu lạc bộ cờ vua mà tôi tham gia hồi còn du học ở Nga.

Anh ta giờ đã là phó chủ tịch hiệp hội cờ vua, tôi đang có ý muốn tài trợ cho giải đấu vô địch cờ vua hàng năm nên bay qua đó nói chuyện với người bên hiệp hội."
Viên Triều nhấp một ngụm rượu rồi thoải mái nói.

"Cậu vẫn còn hứng thú với cờ vua ghê nhỉ?"
Liêu Thần Duệ nhếch môi lên tiếng.

"Hồi trẻ thì tôi thích cờ vua lắm nhưng tiếc là tất cả đã là quá khứ, lâu rồi tôi cũng không có đụng đến.

Thỉnh thoảng hay xem các trận đấu thôi."
Đột nhiên tay cầm ly rượu của Viên Triều hơi khựng lại, trong mắt có chút ngỡ ngàng.

"Cờ vua sao?"
Nhìn ra sự biến hoá trong nét mặt của anh ta, Liêu Thần Duệ cảm thấy kỳ lạ liền hỏi.

"Làm sao vậy?"
Sự biến hoá trong mắt Viên Triều ngay tức khắc biến mất, thay vào đó là gương mặt vui vẻ như cũ.

"Không có gì, tự nhiên tôi nhớ đến chuyện quá khứ thôi."
Đôi lông mày rậm của Liêu Thần Duệ có chút nhướng lên.

Hắn cảm nhận được sự kỳ lạ trong thái độ của anh ta nhưng cũng không muốn truy hỏi nếu đó là chuyện riêng của người kia..