Lo lắng về nhà sớm sẽ bị mẹ cằn nhằn, vì vậy ta đi dạo trên đường một lát.
Bởi vì chúng ta đang là quan hệ tình nhân.
Ngày hôm nay trên đường so với trước đây càng thêm náo nhiệt, ánh mắt nhìn ra phía xa đều thấy hoa hồng bày bán khắp nơi, mà ngay cả không khí cũng đều tràn đầy lãng mạng cùng ấm áp.
Các cửa hàng xung quanh đều dán các thông báo các món đồ cho tình nhân, giúp cho các đôi tình nhân có thể lựa chọn kỹ càng các món lễ vật để tặng cho người yêu của mình. Hoặc cũng có những đôi tình lữ lựa chọn các món trang sức cặp đôi, hoặc các biểu tượng ngọt ngào nồng đậm tình yêu như chocolate, các món đồ ngây thơđáng yêu, rực rỡ muôn màu, cái gì cần cóđều có. Hấp dẫn tình lữđều dừng chân quan sát.
Nhìn phần lớn cả trai lẫn gái đều cóđôi có cặp đi ngang qua, mặc dù mình là người côđơn chỉ có một mình, chính là giống như bị biểu tình hạnh phúc của bọn họ lây qua, tâm trạng vừa có chút buồn bực hiện tại cũng đã tốt lên.
Trên đường đi dạo qua mấy giờ, khi vềđến nhàđã hơn tám giờ tối. Ta bước lên bậc thang, móc ra cái chìa khóa chuẩn bị mở cửa.
“Trở về thực muộn.” Một câu nói đột nhiên vang lên làm cho ta dừng bước. Ta quay đầu lại.
Một bóng người chậm rãi từ chỗ tối đi ra, ánh sáng yếu ớt chiếu vào trên mặt người nọ, hình dáng có chút mơ hồ, duy chỉ cóđôi đồng tử lóe sáng quang mang. Là Quân Dật.
Vừa nhìn thấy hắn đã cảm thấy không còn chút lo lắng nào, vì vậy lạnh lùng nói: “Cậu ởđây làm cái gì?”
“Chờ cậu!”
Ta ngẩn người, chờ ta?
“Chờ tôi? Cậu đang nói lời ngu xuẩn gì vậy? cậu không phải cùng cái người gọi là học muội ? Chờ tôi làm…” Lại nhìn thấy khuôn mặt đối phương giống như cười như không, ta lập tức ngậm miệng lại.
“Tiểu Kiệt, cậu ghen sao?” Quân Dật cười khẽ.
“Mẹ kiếp, tôi mới không phải ghen…” Chính là vì cái gì những lời này nghe giống như là có tật giật mình. Thực con mẹ nó, ta giải thích với hắn nhiều như vậy làm cái gì. Xoay người liền chuẩn bị vào nhà.
Quân Dật thu lại tươi cười, tiến lên giữ chặt lại ta nói: “Tiểu Kiệt, chờ một chút, tôi còn có chuyện muốn nói.”
“Có chuyện gì thì mau nói đi , đừng lãng phí thời gian của tôi.” Ta khẩu khí hung hăng mà nói.
Đột nhiên một cái hộp xuất hiện ở trước mặt của ta.
“Cái quỷ gìđó?” Ta hỏi.
“Là quà tôi tặng cho cậu.” Quân Dật lắc lắc cái hộp, đi đến phía trước đưa cho ta.
Ta nhíu nhíu mày. Vô sự xum xoe, không có chuyện gì sao lại tặng lễ vật. Nhưng vẫn làđưa tay cầm lấy, thô bạo lột mớ giấy gói bên ngoài, ba một cái, ta nhanh chóng mở nắp hộp ra, nhìn đến đồ vật bên trong thì liền ngẩn ngơ.
“Con mẹ nó, cậu lại tặng cho tôi một cái thẻ bài cho chó sao?”
Quân Dật nghe ta nói như thế, chỉ tặng cho ta một cái ánh mắt xem thường. Sẽ không có người đem bạc tiffany tinh khiết cao cấp làm thành thẻ bài cho chóđâu.
“Đây không phải…… thẻ bài cho chó, là vòng cổ, ta tặng cho ngươi vòng cổ” Hắn còn cốý tăng thêm độ nhấn ở hai chữ“Vòng cổ”.
“Cái này không phải cùng thẻ bài cho chó giống nhau sao.” Ta khẽ thì thầm, lớn như vậy còn đeo cái dây giống như thẻ bài trên cổ, sợ ta lạc đường không có người nhận lãnh sao.
“Bao nhiêu tiền?”Đây mới là chủđề ta quan tâm nhất. Ta lấy ngón trỏ gõ gõ“Đinh” một tiếng vang lên, âm thanh nghe vào tai thật thanh thúy và giòn tan.
Quân Dật cúi đầu thở dài một cái, nói: “Không có nhiều tiền, là hàng vỉa hè thôi.”
“Phải không?” Ta hoài nghi nhìn hắn. Thật sự là không tốn nhiều tiền sao?
“Không có lừa cậu.” Quân Dật nói, lại lấy chiếc vòng cổ từ trong tay của ta, sau đóđem nóđeo lên cổ của ta, cài khóa lại hoàn chỉnh. Lập tức mỉm cười vỗ nhẹđầu của ta, ôn nhu nói: “Tôi biết Tiểu Kiệt đeo sẽ rất đẹp mà.”
Mẹ kiếp, ta thấy hắn căn bản chính làđem ta thành chó cưng màđùa giỡn đi.
“Cậu đừng tự cho là tôi sẽ thích như vậy mà tự làm bậy, tôi cũng chưa có nói là muốn mang…” Lời nói còn chưa nói hết, cổđã bị kéo mạnh về phía trước: “Cậu làm…”
Tay Quân Dật hơi dùng sức một chút, giữ chặt vòng trang sức ở trước ngực ta, khóe miệng khẽ cười quyến rũ, sau đó thong thả cúi đầu xuống, ngay lúc ta còn đang ngạc nhiên thì hắn dùng ánh mắt vô cùng ôn nhu mà hôn lên sợi dây treo lủng lẳng ở trên cổ ta.
“ Cái… Sao…”
Ta thất thần nhìn khuôn mặt của hắn dưới ánh trăng phát ra quang mang ánh sáng mềm mại, biểu tình vô cùng nhu hòa đến thần kì. Như làđối đãi với tình nhân, ánh mắt khép hờ, khóe môi duyên dáng sờ nhẹ lên mặt dây chuyền.
Trái tim trong ***g ngực đập liên hồi. Trong lúc không cóý thức một dòng nhiệt lưu theo ***g ngực truyền đến cổ họng, không thể phát ra âm thanh. Vì cái gì ta có loại ảo giác, Quân Dật hắn hôn lên không phải mặt dây chuyền trước ngực ta, mà là môi của ta.
Một hồi lâu, Quân Dật nâng mắt lên, nhìn thấy biểu tình giật mình của ta thì hắn khẽ cười. Đưa tay thay ta dựng dựng cổáo, lại dùng chút lực nhéo nhéo mặt của ta, nói: “Tiểu Kiệt, tỉnh tỉnh, nên vào nhà.”
Từ trong mơ màng thoáng tỉnh táo lại. Đột nhiên giật mình nhận ra khoảng cách của ta cùng Quân Dật trong lúc đóđã rất gần nhau, lặng đi hai giây, một cước đá văng người phía trước, đá văng ra cửa nhà lại nhanh chóng đóng cửa lại, đem người kia ngăn cách ở bên ngoài.
Đi đến thang lầu, lòng bàn chân nặng nề mà dẫm nát sàn gác thượng.
Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, ta nhịn không được mà cào cào tóc của mình. Ta, con mẹ nó, vừa rồi là làm cái gì, tại sao lại bị tiểu tử kia hấp dẫn. Người ta tùy tiện cười cười liền đem hồn của ta câu dẫn đi mất. Sau đó lại hung hăng gõ lên đầu của mình, muốn cho chính mình thanh tỉnh.
Đều…Đều do cái tên tiểu tửđáng chết kia. Không có việc gì mà lại trưng ra cái khuôn mặt như yêu nghiệt đó. Rõ ràng trước kia nhìn hoài cũng không có gì, vì cái gì thời gian gần đây lại khiến ta không thể nhìn thẳng mặt của hắn .
Mẹ kiếp, nhất định là bị quỷám rồi , ngày mai phải đi miếu cầu xin bùa bình an đểđuổi đi vận rủi. Ta tức giận nghĩ.
Lại nhìn thấy vật gìđó lắc lư trước ngực, một hồi mới nhớ tới đó là vòng trang sức, tức giận nghĩ muốn tháo xuống, rồi lại không nỡ, sau một giây ta liền thu tay lại.
Vòng trang sức là vô tội , có tội chính là Quân Dật. Nếu là hắn dùng tiền mua, chính mình không cần phải từ chối qua rồi từ chối lại. Nhịn không được mà tự nói như vậy để thuyết phục chính mình.
Lại cầm lấy vòng trang sức nhìn nhìn, thử cắn lên một phát, quả thật rất cứng rắn, biết trước cái này hẳn không phải là hàng vỉa hè, nghĩ gạt ta? Quân Dật, hắn mà là loại người sẽ mua đồở hàng vỉa hè sao, đánh chết ta cũng không tin.
Phi, nhổ ra mặt dây chuyền, ta xoa xoa miệng. Chờ… Một chút, ta liếm liếm môi, sắc mặt biến đổi, đột nhiên ý thức được một sự kiện.
Mười giây sau, trong phòng vệ sinh truyền đến âm thanh người nào đó hung bạo mà súc miệng.
———–
Tùy tiện giải quyết vấn đề cơm trưa, lại bắt đầu tiếp tục chuyến đi chơi. Nhưng mà do vừa ăn xong cho nên không thích hợp chơi vận động quá mạnh, liền bị Trầm Tiểu Doanh lôi kéo ngồi trên xích đu to lớn, xích đu chạy hết một vòng, ta tâm tình thoải mái mà xem phong cảnh.
Đợi đến lúc xuống xe trời cũng đã gần chiều, ta quay đầu hỏi Trầm Tiểu Doanh đang ngồi bên cạnh: “Chúng ta còn chơi cái gì?”
“Đi qua bên đó chơi tàu lượn được không?” Trầm Tiểu Doanh cười chỉ chỉ phía trước hỏi.
“A” Ta gật đầu đáp. Chính làđến lúc ta ngẩng đầu nhìn, lập tức cảm thấy đầu một hồi cháng váng. Không, không phải đâu, đó không phải là trò ta muốn chơi. Nghe được bên tai truyền đến những tiếng thét chói tai, ta đột nhiên cảm thấy cóđiểm buồn nôn.
Trong khu vui chơi có trò này sao? Đem người treo đến giữa không trung, sau đó lại trở mình… làm cho cả người đều lộn ngược lại vài giây, lại nhanh chóng xông thẳng xuống dưới lại chuyển đi lên.
“Cái này… Đây là cái gì?” Ta có chút nói lắp mà hỏi.
“Tàu lượn.” Trầm Tiểu Doanh đối với phản ứng của ta cảm thấy cóđiểm kỳ quái.
Mặt ta một hồi xanh một hồi trắng . Tàu…tàu lượn? Ta vẫn cho tàu lượn là một loại tàu lửa nhỏ sẽ chạy thình thịch sau đó chậm rãi chạy lên chạy xuống giống nhưđi qua núi nhỏ. Chính là nhìn cái cảnh ở trước mắt, đây là cái gì? con mẹ nó tàu lượn, cùng với tên gọi của nóđều không hợp.[─______,─||| tiểu hài tử của nhà ta sao có thể như vậy cj?]
“Đường Thể Kiệt, anh làm sao vậy? Sắc mặt có chút khó coi.” Trầm Tiểu Doanh quan tâm hỏi.
Ta lắc đầu, nói không có việc gì. Loại chuyện nói ra có thể gây tổn hại mặt mũi của đàn ông như vậy, nếu nói ra nhất định sẽ bị chế nhạo, có chết cũng không nên nói.
Vì vậy hai người mua phiếu xếp hàng rồi chờ tới lượt. Không có quá nhiều người, nên rất nhanh đã đến lượt chúng ta, ta ôm tâm trạng như anh hùng hy sinh mà ngồi lên, ngay cả việc khóa đai an toàn cũng không có làm tốt. Ta đối Trầm Tiểu Doanh ngồi bên cạnh lộ ra cái biểu tình cứng ngắc, sau đó tâm thoáng cái đều chạy lên cổ họng.
Ta, con mẹ nó, hiện tại có thểđi xuống hay không? Tại thời điểm xe chạy đến nơi cao nhất, lão tử ta rốt cục nhịn không được mà thê thảm thét lên thành tiếng.
Đợi đến khi chân vừa chạm đất, ta sớm đã bị tra tấn đến không biết trời đất là gì, hiện tại cũng không thể phân biệt rõ đông tây nam bắc
“Đường Thể Kiệt, anh có khỏe không?” Trầm Tiểu Doanh đỡ lấy ta, nhíu mày, lo lắng hỏi.
“Không có… Không có việc gì, nôn…” Hậu quả của việc cậy mạnh chính là ta ngồi xổm xuống ở ven đường nôn ra toàn bộ bữa trưa vừa ăn không bao lâu ── đùi gà, đương nhiên hiện tại đã biến thành một đoàn chất nhầy.
“Đường Thể Kiệt, anh thế nào rồi?” Trầm Tiểu Doanh ở bên cạnh nhìn thấy ta nôn ra, có chút lo lắng sau đó từ trong túi lấy ra toàn bộ giấy ăn đưa hết cho ta.
Ta tiện tay cầm lấy lung tung lau miệng. Cảm thấy thật chóng mặt, chân cũng như nhũn ra, ta, con mẹ nó có phải là sắp chết.
“Đường Thể Kiệt……”
“Tiểu Kiệt……”
Ta dường như nghe nhầm, như thế nào nghe được thanh âm của Quân Dật. Tiếp theo vài giây, thân thể như nhũn ra của ta rơi vào một ***g ngực kiên cố. Ta miễn cưỡng ngẩng đầu, vừa định nói chuyện, miệng vừa hé ra lại biến thành một hồi cuồng nôn.
“Cậu ấy tại sao lại thành như vậy?” Quân Dật hổn hển đối với Trầm Tiểu Doanh quá lên.
“Tôi… Tôi không biết, anh ấy vừa xuống thì liền như vậy…” Trầm Tiểu Doanh không biết làm sao, khó khăn nói, bộ dạng muốn vịn ta đứng dậy.
Quân Dật nhìn chúng ta vừa từ hạng mục trò chơi kia đi ra, một phen đẩy ra Trầm Tiểu Doanh màôm chặt lấy ta, đem ta ôm đến một cái ghế dài ở phía trước mới chịu buông ra, sau đó xoay người đi đến một quán nước nhỏ bên cạnh mua ngay một chai nước suối trở về, một bên cầm lấy giấy ăn thay ta lau đi những uế vật còn sót lại bên miệng, một bên mở ra nắp chai nước cẩn thận uy ta uống nước.
“Đường Thể Kiệt, anh ấy… Tại sao lại như vậy?” Trầm Tiểu Doanh ngồi ở bên kia ghế dài mà hỏi, tay không ngừng khẽ vuốt lưng của ta.
Quân Dật đem đầu của ta dựa đến trên vai của hắn, trừng mắt liếc Trầm Tiểu Doanh, nói: “Sợ cao.”
“Cái gì?”
Quân Dật nhìn Trầm Tiểu Doanh, mấp máy miệng nói ra: “Tôi cũng không biết cái này có tính là chứng sợđộ cao hay không, bởi vì Tiểu Kiệt, cậu ấy đối với sân thượng, tầng cao nhất cái gì cũng không có sợ hãi, nhưng lại chịu không được việc chân không chạm đất, người thì có cảm giác nhưđang lơ lững giữa không trung, thập phần không chịu được.”
Quân Dật nói đến đây thì dừng lại một chút, khẽ nhắm mắt sau đó lại mở ra, nói: “Cái này… Hẳn là chuyện khi còn bé, chỉ là không nghĩ tới… cậu ấy vẫn chưa có quên.”
“Tại sao lại như vậy…”
“Khụ khụ…” Ta khổ sở ho khan vài tiếng, đánh vỡ cái không khí khó chịu này.
“Cậu nói với côấy chuyện này để làm gì?” Bị người nói ra thứ ta sợ, làm cho khẩu khí nói chuyện với hắn cóđiểm không tốt.
“Tôi chỉ là nói cho côấy biết sự thật.”
“Mẹ kiếp, cậu không nói thì cũng không ai cho rằng cậu câm.”
“Chính là khi đó nếu không phải vì cứu tôi, cậu cũng sẽ không……”
Nghe hắn nói như vậy. Ánh mắt của ta lóe lên một chút, nhớ tới chuyện cũđã từ rất lâu mà có lẽ ta cũng đã quên đi từ thuở nào.
Khi đó Quân Dật còn rất ham chơi, bò lên trên bò xuống dưới giống như những đứa trẻ hiếu động khác. Có một lần lôi kéo ta ghé vào trên bệ cửa sổ cầm cái kính viễn vọng xem khắp nơi, hai người ai cũng không chúý, chỉ lo mãi miết ngắm nhìn xung quanh, hắn vô ý mà trượt tay muốn rớt xuống bên dưới, may mắn ta phản ứng nhanh màđẩy hắn ra.
Không nghĩ tới bản thân ta lại rơi xuống dưới, kết quả quần ta mắc vào bệ cửa sổ, đem ta treo lơ lững giữa không trung, cũng may là còn chưa rơi thẳng xuống khỏi cửa sổ. Chờ những người lớn chạy tới nơi, thì ta đã bị treo ở nơi đó hơn nữa tiếng đồng hồ.
Hậu quả có thể nghĩđược, nếu như ta thật sự bị rơi xuống, chắc chắn là không được chết tử tế. Ngẫm lại, con mẹ nó thực uất ức, rơi vào tình huống như vậy đứa nhỏ nào mà không bị dọa cho sợ chết khiếp.
Cũng may ta được cứu xuống, còn Quân Dật sau đó thì khóc đến chết đi sống lại, nhìn thấy ta được kéo xuống đất, nước mắt nước mũi toàn bộđều hướng trên người của ta mà bôi lên, cứ như vậy ngiêm nghiêm chỉnh chỉnh ôm ta nguyên cả một buổi tối vẫn không nhúc nhích. Khi đó, hắn thật dịu dàng ngoan ngoãn, trắng nõn nà mà mềm nhũn, không nghĩ ra vì cái gì lúc ấy đáng yêu như vậy về sau lại biến thành bộ dáng như hiện tại.
“Tiểu Kiệt……”
“Đường Thể Kiệt……”
Nghe được bọn họ gọi tên của ta, ta ngẩng đầu phát hiện Quân Dật cùng Trầm Tiểu Doanh đều nín thở, ngưng thần mà nhìn ta, biểu tình vô cùng kỳ quái.
Như thế nào lại nghĩđến những chuyện trước kia như vậy, ta giả vờ ho khan một tiếng để che dấu thất thố của mình, đối với Quân Dật hỏi: “Cậu tại sao lại ở chỗ này?”
“Tôi lo lắng, cho nên mới chạy đến đây, cậu biết rõ tình huống của mình, vì cái gì còn muốn cùng cái người điên khùng này?” Quân Dật nhăn lại hàng lông mày đầy anh tuấn của mình, miệng thì nói như vậy, nhưng ánh mắt lại nhìn đến Trầm Tiểu Doanh, rõ ràng là mang đầy chỉ trích cô không nên dẫn ta đến nơi này chơi.
“Là tôi muốn chơi, không liên quan đến Tiểu Doanh.” Ta phản bác lại. Mẹ kiếp, hắn đã cho là ta chấp nhận rồi hay sao, ta làm sao mà biết tật xấu của mình đã lâu như vậy còn không có hết.
“Cậu…” Quân Dật nhìn thấy ta thay Trầm Tiểu Doanh mà biện hộ, chọc giận hắn, tay dùng sức bóp nát hai cái chai trong tay của mình.
“Đường Thể Kiệt, thực xin lỗi, em không biết…” Trầm Tiểu Doanh tràn ngập áy náy nhìn ta, trong mắt lộ vẻ khó xử.
Ta không sao mà lắc đầu, khoát tay nói: “A, cái kia sao, không có việc gì, em xem anh hiện tại không phải rất tốt sao ?”
Cái này cũng không phải lỗi của nàng, là chính ta tự mình muốn lên. Nói cho cùng, cũng tại vì ta cứ mãi lo nghĩ cho chuyện mặt mũi nên mới gây ra cớ sự này, căn bản không trách được cô.
“Tuy là nói như vậy, chính là…”
“Không có việc gì, anh cũng đã tốt hơn rồi”
“Đủ rồi, tất cảđừng nói nữa, trở vềđi.” Quân Dật đột nhiên lạnh mặt, nhàn nhạt nói ra một câu như vậy.
Ta suy nghĩ một chút, trải qua một trận nháo như vậy, phỏng chừng cũng không còn tâm tình để chơi nữa, trở vềđi thôi. Vì vậy, ba người chúng ta lại bắt đầu đi về. Chính là lúc này lại nổi lên tranh chấp.
“Tại sao không được, đi xe công cộng sẽ tốt hơn.” Ta đối với Quân Dật mà nói ra.
“Không được, cậu vừa mới nôn nhiều như vậy, hơn nữa xe bus chen chúc không thoải mái.”
“Tôi không sao, ngồi giao thông công cộng.”
“Không được.”
“Cậu…”
“Đường Thể Kiệt, chúng ta hay là ngồi xe taxi đi.” Trầm Tiểu Doanh một câu chốt hạ làm cho cuộc tranh luận từ nãy đến giờ chấm dứt.
Thẳng đến khi chúng ta ngồi ở trên xe taxi, ta còn nhịn không được phàn nàn. Tuy biết rõ hai người bọn họđều là vìđối tốt với chính ta, chính là ta nào có yếu ớt như vậy, chỉ làói ra một chút mà thôi, đi bằng giao thông công cộng thì có làm sao?
Trước cho xe chạy đem Trầm Tiểu Doanh đưa về, ta cùng Quân Dật hai người lúc này mới về nhà.
Ngồi ở chỗ phía sau của xe taxi, không suy nghĩ nhiều mà thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, ta dựa vào lưng ghế, lại cảm thấy có điểm buồn ngủ. Theo sự xóc nảy của xe, cả người ta ngã trái ngã phải, nhiều lần mắt vừa nhắm, đầu lại đập lấy cánh cửa sổ thủy tinh bên cạnh.
Ngay tại lúc ta nghĩ muốn thay đổi tư thế tìm kiếm một vị trí thoải mái, thìở bên cạnh duỗi ra một cánh tay, nhẹ nhàng đem đầu của ta kéo qua. Đầu vừa kéo qua, lập tức được tựa vào trên bờ vai mềm mại của đối phương. Ta kinh ngạc quay đầu lại, đập vào mắt là cái nhìn đầy ôn nhu của Quân Dật.
“Vềđến nhà còn lâu lắm, cậu hôm nay dù sao cũng đã mệt mỏi nhiều rồi, trước ngủ một giấc đi.” Hắn đối với ta mỉm cười, đưa tay đem đầu của ta vừa nâng lên lại nhẹ nhàng đè xuống, vuốt vuốt mái tóc có chút lộn xộn của ta, lại nói: “Ngủđi, đến nơi tôi sẽ gọi cậu dậy.”
Vì cả ngày hôm nay ta cũng cực kỳ mệt mỏi cho nên ta cũng không muốn phản kháng, dù sao nằm ở trên vai hắn cũng thoải mái hơn là tựa vào lưng ghế cứng ngắc ở phía sau, vì vậy chỉ trong chốc lát ta liền chìm vào giấc ngủ.
Đến cửa lớn của tiểu khu, Quân Dật đánh thức ta. Ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, mở cửa xe muốn chuẩn bị xuống. Vẫn còn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh hẳn, ta bởi vì bước xuống có chút nhanh, lại không đểý, vừa ngẩng đầu lên liền đụng phải vành xe, đụng đau đến mắt cóđiểm hoa.
“Tiểu Kiệt, không sao chứ.” Từ bên kia vừa xuống xe, Quân Dật nhanh chóng mà xem xét chỗ vừa đụng trên đầu của ta, rối rít mà vây bên cạnh ta, cẩn thận bưng lấy đầu của ta, nhẹ nhàng mà giúp ta vuốt vuốt cái dấu đỏ trên trán: “Thế nào, còn đau hay không?”
“Không có việc gì.” Ta đẩy ra tay của hắn lắc lắc đầu, sau đó thân thủ sờ vào túi chuẩn bị lấy tiền.
“Để tôi trả cho.” Quân Dật ngăn lại tay ta, từ trong ví rút tiền ra trả cho lái xe. Sau đó cầm lấy tiền lẻ lôi kéo ta hướng vào bên trong tiểu khu màđi.
“Chờ một chút, cậu làm gì màđưa hắn nhiều tiền như vậy?” Ta giựt mạnh Quân Dật lại mà hỏi. Từ sân chơi đến nơi đây nhiều nhất cũng chỉ có 50 nguyên, chính là vừa rồi ta rõ ràng nhìn thấy hắn rút ra ba tờ trăm nguyên tiền giá trị lớn đưa cho lái xe, mà thối trở về chỉ lại vụn vặt vài cái tiền xu lẻ?
Mẹ kiếp, cái tên lái xe này căn bản chính là loại xảo trá vơ vét tài sản. Ta xoay người một cái, chuẩn bịđi lên cùng cái tên lái xe kia lý luận, lại bị Quân Dật một tay giữ chặt lại. Mà tài xế kia xem xét một lát, liền chạy nhanh đi, chỉđể lại làn khói.
“Mẹ kiếp, trở lại cho ta ~~” Ta hướng về phía trước, chỉ còn thấy được phía sau của xe mà thét lên: “Ngươi dám bỏ chạy, ta nhớ rõ biển số xe của ngươi rồi, là xx02083, ngươi chờđó cho ta, nếu để ta tìm được, con mẹ nó, ngươi nhất định phải chết.” Nói xong vừa tức vừa đạp đạp hai cái chân xuống đất bành bạch.
“Thôi nào, Tiểu Kiệt…” Quân Dật đi tới vỗ vỗ vai của ta an ủi.
Lửa cháy đổ thêm dầu, hắn nói chưa dứt lời, ta lại càng đại nộ: “Mẹ kiếp, cậu làm gì vậy hả? không có gìđưa hắn nhiều tiền như vậy, cậu có nhiều tiền không có chỗ tiêu sao?”
Quân Dật cười khổ một tiếng, một bên thở dài, một bên đem ta kéo vào tiểu khu
Nói trở lại lái xe taxi kia đã chạy xa mấy trăm mét, khẽ vuốt ngực một cái. Nghĩ thầm hôm nay là cái ngày xui xẻo gì, lại đụng phải toàn là kẻđiên, không biết tại sao lại cứ bắt mình chởđi vòng vòng khắp nơi, hắn cùng bọn họ tại một địa phương mà chởđi không dưới mười vòng, nếu không phải mình chạy nhanh, nói không chừng cũng không thể mà trở về gặp ông chủđược.
Sơ gặp [ thượng ]
Rốt cục cũng được ra về, trên lưng ta mang theo một cái túi sách thật nặng ngoan ngoãn màđi một mình về nhà. Hôm nay tại trường học mỹ thuật tạo hình, thầy giáo đã khen ngợi mình vẽđược một bức tranh thật tốt, còn đem chính bức tranh của mình dán tại tủ kính trưng bày của trường học, trở về nhất định phải nói cho mẹ, bà nhất định sẽ rất vui.
Ta một bên nghĩ như vậy, một bên hưng phấn dang rộng ra hai tay, bắt chước tư thế máy bay cất cánh mà chạy uốn éo vòng vòng trên đường. Rất nhanh thìđến nhà, ta liền dừng lại động tác, lấy tay chỉnh lại cái quai cặp vì chạy nhảy nhiều mà trượt dần ra khỏi vai một cách chỉnh tề. Thật nặng, nhịn không được nhíu nhíu mày, nhưng mà thầy giáo có cho bài tập, lại không thểđem sách bỏ vào trong ngăn kéo bàn ở trong phòng học được, ta cong lên cái miệng nhỏ nhắn, thoáng cái đá bay một hòn đá nhỏ dưới chân.
Vừa đi đến chỗ rẽ ngoặt, phát hiện ở trước cửa nhà ta có một chiếc xe chở hàng đang dừng. Lại có rất nhiều người đi tới đi lui, trong lòng nhịn không được hiếu kỳ, chính mình đi ra phía trước nhìn nhìn.
Bọn họđang làm cái gì?
Ta mở lớn mắt đứng ở một bên xem, bọn họ làđang dọn nhà ?
A, là phòng ở cách vách, mẹ ta có nói phòng đó hiện tại không có người ở, nhưng nhìn bộ dáng của bọn hắn, dường như là muốn chuyển vào. Nói như vậy, chúng ta hiện tại có hàng xóm mới.
Ta vụng trộm tiến đến gần bồn hoa ở bên ngoài, bên cạnh cái phòng kia, cách bụi hoa muốn nhìn một chút là ai chuyển đến. Cái đầu xoay qua xoay lại một phen, quá xa thấy không có rõ. Vì vậy ta lại tiến gần hơn một chút, nhìn thấy thật nhiều người đang đi qua đi lại, ở bên trong phòng chuyển chuyển gìđó, cái bàn, ghế, TV, thừa lúc vài người đi vào trong phòng, ta vội vàng ghé vào cạnh cửa trên tường, lộ ra cái đầu, hướng trong phòng mà nhìn.
Thật vôích, đều không có vật gì, trên mặt đất còn bẩn bẩn, đều là dấu chân, hay là do nhà của ta sạch sẽ nên khi nhìn căn phòng này liền thấy nó bẩn hơn.
Ba, một cái, phía sau ót của ta bị vật gìđóđập trúng, ta cúi đầu xem xét, dĩ nhiên là một hòn đá nhỏ.
Ta lại càng hoảng sợ, vội vàng xoay người.
A, là một bé trai, cùng ta không sai biệt lắm.
Chính là hắn… Lớn lên thật xinh đẹp.
Con mắt lớn như vậy, cùng mấy hạt thủy tinh tròn tròn trong nhà giống nhau. Tóc vừa đen lại mềm mại rũ xuống, không giống chính mình, vàng vàng hơn nữa lại còn quăn quăn cứ nhếch lên, miệng của hắn cũng hồng hồng, những người lớn khi nhìn thấy cái này đều nói là cái miệng nhỏ anh đào.
Hắn lớn lên thật sự giống như búp bêở trong TV. Ta mở lớn hai mắt ngơ ngác mà nhìn đối phương.
Thấy ta cứ chăm chăm mà nhìn hắn, bé trai kia liền khẽ nâng lông mi, để lộ ra đôi mắt của mình, thật đẹp.
A, ta khẽ vò vò góc áo, đối với hắn ngượng ngùng mà mở miệng hỏi: “Hôm nay, cậu mới chuyển đến đây sao?”
Đối phương không nói gì, chỉ làđứng đó, hai tay ôm chặt lấy cái cặp của mình, dùng đôi mắt đen bóng kia mà nhìn ta. Ta hơi nghiêng nghiêng đầu, lại hỏi: “Cậu tên là gì? Tôi gọi làĐường Thể Kiệt, nhà tôi ở phía bên này!” Ta chỉ chỉ cách vách, hắn theo phương hướng ta chỉ mà nhìn sang, sau đó lại nhanh chóng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào ta.
Ta bị hắn nhìn đến toàn thân có chút khó chịu, nhưng mà vẫn là vừa cười vừa nói: “Cậu lớn lên thật xinh đẹp.”
Hắn nghe được ta nói hắn xinh đẹp, hai mắt thật to mị mị, lại không nói lời nào.
Kỳ quái, hắn tại sao lại không nói chuyện, có phải là do sợ ta không. Ta cúi đầu, nhìn nhìn quần áo của mình, đều rất sạch sẽ, không có làm dơ.
Ta đang nghĩ ngợi một chút, thì nghe được mẹ hô tên của ta ở bên cách vách: “Tiểu Kiệt, trong lúc này con ởđó làm cái gì?”
Ta quay đầu lại nhìn nhìn, chính là mẹ ta đang đứng ở cửa nhà, sau đó lại nhìn nhìn bé trai trước mắt, kéo kéo lại túi sách của mình, ta đối với hắn nói: “Đó là mẹ tôi, bây giờ tôi phải đi, gặp lại sau.” Sau đóđối với hắn phất phất tay, chạy trở về nhà.
Vừa về tới nhà, ta đã vội vàng bắt đầu làm bài tập do thầy giáo đã giao, sớm đem bé trai xinh đẹp vừa rồi kia vứt ra sau đầu. Ta trước tiên từ trong túi xách lấy ra vở làm bài tập số học, sau đó rút ra vở tập giảng ngữ văn liền đứng dậy, đợi một lát nữa ta còn muốn mang cho mẹ xem, ngày mai thấy giáo muốn kiểm tra.
Thẳng đến khi mẹở dưới lầu gọi ta, ta mới sửa soạn lại những thứ trên mặt bàn lại cho thật chỉnh tề, sau đó lấy tập vở bỏ vào trong túi sách, chuẩn bị xuống dưới nhàăn cơm chiều.
Bước thật nhanh chạy xuống lầu, phát hiện trong nhà ngoại trừ mẹ ta ra, ở phía bên ngoài còn có một a di xinh đẹp mà ta không biết nha.
Ta đi đến bên cạnh mẹ, lúc này mới phát hiện đứng bên cạnh a di xinh đẹp còn có một người.
A, là bé trai mới vừa rồi. Hắn ngoan ngoãn bị vị a di kia nắm tay, lẳng lặng đứng ở bên cạnh, nhìn thấy ta xuống, liền ngẩng đầu nhìn ta, ta hướng hắn lộ ra một cái mỉm cười, chính là, hắn thoáng cái liền quay đầu đi.
Hắn không thích ta sao? Trong nội tâm của ta thất vọng nghĩ.
Mẹ vỗ vỗđầu của ta, đối với vị a di kia giới thiệu: “Đây là con tôi, gọi làĐường Thể Kiệt, Hân Tì, chị cứ gọi nó Tiểu Kiệt làđược rồi.” Sau đó chỉ chỉ vị a di kia, cúi đầu nói với ta: “Đây là Dì Quân, hôm nay vừa mới chuyển nhàđến cách vách với chúng ta.”
Ta lập tức nhu thuận kêu lên một tiếng: “Dì Quân.”
Mẹ có từng nói qua là một đứa trẻ tốt thì phải hiểu biết lễ phép.
Dì Quân mỉm cười, nhẹ gật đầu, nói: “Thực ngoan.” Làm hại ta không nhịn được màđỏ mặt, sờ sờ lên đầu, vừa quay đầu lại thì phát hiện bé trai kia đang nhìn ta trừng trừng.
A, làm sao vậy? Hắn vì cái gì mà trừng ta.
Vì vậy, ta lôi kéo quần áo của mẹ, hỏi: “Mẹ, cậu ấy là ai?” Là con của Dì Quân sao?
Mẹ nhìn thấy ta chỉ vào bé trai bên cạnh, liền nói: “A, đây là con của Dì Quân, gọi là Quân Dật, bằng tuổi với Tiểu Kiệt đó, nhưng mà so với con thì nhỏ hơn một tháng.” Nói xong đem ta đẩy ra phía trước: “Từ nay về sau, con cùng với cậu ấy làm bạn tốt với nhau nha.”
“Được.” Ta lớn tiếng đáp ứng. Hắn so với chính mình nhỏ hơn, vậy ta đây chính là anh trai rồi. Sau đó ta vươn tay, muốn cùng Quân Dật bắt tay.
Chính là, hắn nhìn cũng không nhìn ta lấy một cái, xoay người, đầu vùi sâu vào ngực Dì Quân, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy quần áo của Dì.
Ta thu tay lại, cúi đầu. Uể oải mà nghĩ, hắn thật sự không thích ta.
Lúc này, Dì Quân ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng sờ lên đầu của ta, ôn nhu nói: “Tiểu Kiệt, thực xin lỗi, Tiểu Dật có chút sợ người lạ, nhưng mà nó là một đứa trẻ ngoan, có thể mời cháu cùng nó làm bạn được không?”
Thì ra là hắn sợ người lạ. Với lại, bọn họ vừa mới chuyển đến, lại không biết chúng ta, khi nhìn thấy ta nhất định là cảm thấy sợ, chính mình cóđôi khi cũng sẽ như thế mà. Nghĩ như vậy, ta lại lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào, đối với Dì Quân mà dùng sức gật đầu nói tiếng được.
Lúc ăn cơm ta cố ý đi đến bên cạnh Quân Dật ngồi xuống, mẹ cũng đãđáp ứng cùng Dì Quân rằng ta và hắn sẽ làm bạn tốt với nhau rồi, ta nghĩ mình sẽ chủđộng một chút. Trong thời gian ăn cơm, ta dùng đũa gắp vài món ăn mà ta thích nhất để vào trong chén của hắn, nhìn hắn gầy teo như vậy phải ăn nhiều một chút mới tốt. Sau đó, lại nhìn thấy hắn cúi đầu vụng trộm nhìn thoáng qua ta một cái, đôi mắt đen nhánh khẽđảo đảo vài vòng. A, có tiến bộ , ít nhất sẽ không trừng ta, ta vui vẻ mà nghĩ.
Cơm nước xong, mẹđể cho ta mang Quân Dật đi vào phòng của ta chơi, bọn họ người lớn muốn ở dưới nhà nói chuyện phiếm.
Ta nhanh chóng kéo cánh tay mềm mềm, núc ních của hắn, đối với hắn mà cười nói: “Tôi mang cậu đi đến phòng của tôi chơi.” Nói xong, không đểýđến giãy dụa nho nhỏ của hắn, trực tiếp đem hắn dẫn tới phòng của mình.
“Uhm, đây là phòng của ta.” Ta hướng hắn mà giới thiệu, đối với gian phòng của mình rất là tự hào, ta gần đây rất thích sạch sẽ, chăn,mền gối đầu đều được gấp chỉnh tề, trên bàn sách đồ vật lớn nhỏ gìđó cũng được ta phân loại, sắp xếp thật gọn gàng.
Ta đem hắn kéo đến bên cạnh giường của mình, làm cho hắn ngồi xuống. Hắn là khách, lớn lên lại dễ nhìn như vậy, vậy nên để cho hắn ngồi trên giường là tốt nhất. Ta từ trong ngăn kéo lấy ra các loại đồ chơi của mình, một cái xe cần cẩu lắp ráp được quăng lên giường. Còn có vài món đồ chơi mô hình, KỳĐa quyển quyển, giấy chế ma thuật, xe ô-tô mini bốn bánh, quân cờ vua, còn có vài cái đồ chơi linh tinh khác nữa.
Hai tay chống đỡ, rồi cũng nhanh chóng leo lên giường ngồi, ta nịnh nọt cầm lấy một cái đồ chơi mô hình đặc biệt đưa tới trước mặt của hắn hỏi: “Cậu muốn chơi không?”
Nhưng nhìn thấy hắn bộ dáng không có một chút hứng thú. Không sợ, còn có thiệt nhiều món đồ chơi khác mà, có thể có cái nào đó mà hắn thích cũng nên, ta vì chính mình mà động viên. Vì vậy ta lại hỏi: “Chúng ta đi chơi phi hành quân được không?”
Vẫn là một bộ dáng không có chút hứng thú.
Ta như trước kiên nhẫn mà hỏi: “Chơi ô tô bốn bánh? Rất vui vẻ .”
“Bắn bi?”
“Cùng đọc truyện cóđược không?”
“Bắt quỷ?”
“……”
Ta một người giống như làđang nói chuyện với không khí vậy, hắn một chút phản ứng đều không có. Ta khổ sở mà vứt mấy cái đồ chơi trên tay xuống giường, sau lại đeo lên một cái khuôn mặt lạnh lẽo, ngồi ở trên giường cùng hắn chơi tròđầu gỗ.
Một lát sau, ta nghe được bên cạnh truyền đến một cái âm thanh thật nhỏ, thật non nớt: “Tôi chỉ chơi được cờ năm quân.”
Nhãn tình của ta sáng lên, chống lại với đôi mắt to tròn, xinh đẹp còn hơn những hạt thủy tinh, vui vẻ mà nói: “Được, được, vậy chúng ta sẽ cùng chơi cờ năm quân.”
Hắn rốt cục cũng cùng ta nói chuyện rồi. Đây không phải là hắn tỏý muốn cùng ta làm bạn tốt sao?
Xuất ra bộ cờ vua do ba ta mua cho, đem bàn cờ trải trên giường, phân chia quân cờ theo màu sắc, lại hỏi: “Cậu muốn hồng hay là trắng ?”
Hắn nhìn nhìn ta lại nói: “Hồng .”
A, vậy ta đây chính là trắng rồi. Hắc hắc, ta đem toàn bộ quân cờ màu hồng để vào trong nắp hộp, sau đóđem đưa qua cho hắn, để lại cờ trắng cho mình. Lại hỏi: “Cậu muốn đi trước hay là tôi đi trước?”
“Cậu đi trước.”
Sau đó hai người chúng ta cứ như vậy mà chơi cờ năm quân. Dần dần khi cả hai đều cảm thấy quen thuộc với nhau, cũng bắt đầu trò chuyện qua lại.
“Đúng rồi, Cậu gọi là Quân Dật sao, tôi gọi làĐường Thể Kiệt, cậu cũng có thể gọi tôi làĐường Đường, bạn học của tôi đều gọi tôi như vậy.”
“Tiểu Kiệt.”
“Cái gì?”
“Từ nay về sau tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Kiệt.”
“A? A.” Ta có chút khó xử mà nghĩ, đó là tên mà mẹ ta vẫn thường gọi ta nha. Nhưng khi nhìn thấy hắn bộ dáng dường như thật cao hứng, ta lại không thể không cho hắn gọi. Ách, Tiểu Kiệt, kêu lên cũng rất thân thiết, hơn nữa thanh âm của hắn lại vô cùng dễ nghe.
“Đúng rồi, vừa rồi chỉ thấy mẹ cậu, vậy còn ba cậu đâu?” Ta lấy tay chống cằm, cóđiểm kỳ quái mà hỏi.
Hắn vừa nghe câu hỏi của ta, đột nhiên dừng lại động tác của mình, đem quân cờ hướng trong hộp mà bỏ vào, đầu rủ xuống thật thấp.
Ta không rõ chuyện gì đã xảy ra, cúi đầu xuống mà nhìn hắn, phát hiện hắn mím chặt môi, đôi mắt ngập nước, một bộ dáng muốn khóc. Nhìn thấy hắn như vậy ta vội vàng mà hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Một hồi lâu, mới nghe được thanh âm rầu rĩ của hắn:“Tôi… Không có ba.”
A, nguyên lai hắn không có ba, trách không được không có nhìn thấy. Đều là ta không tốt, lại đi hỏi về vấn đề này. Hắn dường như sắp khóc, hai bả vai cũng run nhẹ lên. Hắn thật đáng thương, trong nội tâm lập tức nổi lên một cổđồng cảm mãnh liệt.
Cẩn thận mà di chuyển đến bên cạnh hắn, ta duỗi ra bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng màđưa hắn ôm vào trong ngực, vừa nói vừa nhẹ giọng an ủi: “Ngoan, ngoan, không khóc, không khóc.” Một bên tại trên lưng của hắn mà ngốc nghếch vuốt ve qua lại, trước kia khi ta khóc mẹ ta cũng đều làm như vậy mà an ủi ta .
Buổi tối thì Dì Quân đem Quân Dật mang về nhà, nhìn bóng lưng nho nhỏ của hắn biến mất tại cửa ra vào, ta đột nhiên quyết định từ nay về sau nhất định phải chiếu cố cho bé trai hay xấu hổ, lại đáng thương nhỏ hơn ta một tháng tuổi kia thật tốt.
Sơ gặp [ hạ ]
Qua vài ngày, Quân Dật chuyển tới trường học của chúng ta, được phân tại lớp bên cạnh ta, ta lớp 1, hắn lớp 2.
Hai lớp học cách nhau rất gần, bởi vì hắn sợ người lạ, cho nên thời gian sau khi tan học ta liền đi tìm hắn, mỗi ngày, giữa trưa chúng ta đều cùng nhau ăn cơm, buổi tối lại sóng vai về nhà, quan hệ cũng càng ngày càng tốt hơn. Những đứa nhỏ luôn có những suy nghĩ rất giản đơn mà tinh khiết, quan hệ tình bạn tốt đẹp của ta cùng hắn trong lúc đóđược hình thành.
Quân Dật bởi vì lớn lên đẹp mắt, thường xuyên bị vài tên nam sinh trong lớp học khi dễ, nhiều lần trên gương mặt xinh đẹp kia đều có vài vết xước nặng, nhẹ. Có một lần quần áo còn bị xé toang, khuôn mặt nhỏ nhắn lại vô cùng bẩn làm cho ta khi nhìn thấy cũng nhịn không được, cả tâm đều cảm thấy thật đau, tinh thần chính nghĩa mãnh liệt trong người thúc đẩy ta chạy đến trước mặt bọn họ, đem mấy tên nam sinh cùng ban ngăn lại, đương nhiên mình cũng bịđánh vài cái khiến cho mặt mũi bầm dập .
Mà Quân Dật nhìn thấy ta một thân bịđánh cho tả tơi, thương tích đầy mình liền khóc đến không biết trời đất, chăm chú nắm chặt lấy tay của ta không chịu buông ra.
Vềđến nhà liền lấy ra nước thuốc rửa sạch vết thương cho ta, nhìn thấy ta một bộ dáng nhe răng trợn mắt, nước mắt hắn trong suốt như những hạt châu không ngừng tuôn rơi, cho dù ta có an ủi như thế nào hắn cũng đều không thể dừng lại được. Khi đến buổi tối hắn cũng kiên quyết không chịu trở về nhà, trong miệng một mực hô to không muốn phải rời đi khỏi ta, cuối cùng không có biện pháp nào khác, mẹ ta đành phải cho hắn và ta cùng ngủ chung trên một giường.
Nằm chung trong một cái chăn, bị Quân Dật ôm chặt lấy, hai cỗ thân thể nho nhỏ dính chặt lấy nhau. Quân Dật ôm lấy eo của ta, cái đầu nho nhỏđặt dưới cằm ta, còn khuôn mặt của hắn thì chôn chặt tại cổ của ta, thanh âm có chút nghẹn ngào từ ***g ngực của ta truyền đến, nói với ta rằng: từ nay về sau hắn muốn trở nên mạnh mẽ, không bao giờđể cho người khác khi dễ nữa.
Ta nghe xong, liền lấy tay sờ lên mái tóc mềm mại của hắn mà an ủi, mơ mơ màng màng mà phụ họa theo, nói mấy lời cổ vũ hắn. Có thể là hôm nay ta đãđánh nhau, đánh đến mệt mỏi, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. Cũng không có nghe được những lời nói phía sau của Quân Dật đối với ta.
Bắt đầu từ ngày hôm đó về sau, thời gian vẫn giống như trước đây mà trải qua, chỉ cóđiều thời gian mà ta cùng Quân Dật ở chung với nhau có chút biến đổi. Nghe Dì Quân nói Quân Dật đến báo danh với một lớp võ thuật ban ngày, mỗi sáng sớm cùng buổi tối đều phải đi luyện tập. Cho nên ta cũng biết ý mà không quấy rầy hắn nhiều nữa, đều tự mình một người đi đến trường học, không có hắn ở bên cạnh mình, đột nhiên cảm thấy thật yên tĩnh cùng lạnh lẽo.
Nhưng mà cứđến mỗi ngày thứ bảy, Quân Dật đều cùng mẹ của hắn đi sang nhà của ta ăn cơm, sau đó, hắn sẽở lại cùng ta ngủ chung, cái này dường nhưđã trở thành một thói quen. Buổi tối, hắn và ta cùng một chỗ mà chơi với nhau, đánh cờ, xem tv, sau đó lại dựa sát vào nhau mà ngủ.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, bỏ lại cái quá khứ tuổi thơấu, chiều cao của hắn cũng dần chậm rãi mà tăng lên, màđiều làm cho ta yên tâm nhất chính là, những bạn học cùng lớp hắn đều không dám khi dễ hắn nữa. Hắn tuy có trở nên mạnh mẽ nhưng vẫn là một bộ dáng đẹp mắt, xinh đẹp mà tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp như vậy luôn hấp dẫn một đám nữ sinh đi theo phía sau chúng ta. Chính là, cái điều đó nhiều lúc lại làm cho ta vô cùng khó xử, nhiều lần ta bị một ít nữ sinh năn nỉ, nhờ ta đưa lễ vật giùm cho Quân Dật, mà ta thì lại không thể cự tuyệt, liền cầm về cho Quân Dật, hắn vừa thấy, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ném thẳng vào thùng rác.
Ta nhìn hắn như vậy cảm thấy có chút không chịu được, có mấy lần còn cùng hắn lớn tiếng cãi nhau, nói hắn như thế nào có thểđối xử với những nữ sinh kia như vậy, mà mỗi khi ta đây vừa lên tiếng nói bênh vực những nữ sinh đó, hắn sẽ dùng đôi mắt to tròn, đen nhánh vô hại mà nhìn ta chằm chằm, làm cho ta không thể nào nói tiếp, những câu tiếp theo còn chưa kịp thốt ra khỏi cổ họng, tất cảđều bị nuốt ngược trở lại.
Bất đắc dĩ, ta đành phải giống như một thầy giáo nhỏ mà giáo dục lại cho hắn, giúp hắn cùng nhiều người khác ở chung, muốn hắn tiếp xúc với nhiều người hơn, cũng thường xuyên ra ngoài giao lưu, không cần phải luôn ở trong nhà, muốn hắn cười nhiều, không cần phải lúc nào cũng luôn mang theo khuôn mặt âm trầm như vậy, sẽ không thể nào kết bạn được. Sau đó hắn sẽ dùng vẻ mặt đáng thương mà cầu xin, nói với ta rằng hắn chỉ muốn một mình ta là tốt rồi.
Mà từ lúc những nữ sinh kia xuất hiện cho đến sau này, hắn giống như so với trước kia càng dính chặt lấy ta hơn, càng về sau, ngoại trừ thời gian hắn học võ thuật cơ hồ từng giây từng phút hắn đều ở bên cạnh của ta. Nhiều lần ta muốn cùng bạn học đi ra ngoài chơi, hắn liền lôi kéo quần áo của ta, không cho ta đi ra ngoài. Ta nghĩ có lẽ là do hắn sợ phải ở một mình, sợ côđơn, không thích ở nhà chỉ có một người, cho nên mỗi lần như vậy ta đều ở lại cùng hắn.
Ngày đó vừa vặn là thứ bảy, là sinh nhật của ta, liền mời vài bạn học chung lớp về nhà cùng nhau ăn cơm, Quân Dật cũng tới. Trên bàn cơm ta cùng bạn học cười cười nói nói, chỉ có Quân Dật là vẻ mặt rầu rĩ không vui, bộ dáng cúi đầu không nói một lời.
Sau đó ta lại mời bọn họđến phòng ta chơi, lấy ra bộ cờ vua mà ta cùng Quân Dật thường xuyên chơi cùng một chỗ, còn đang chuẩn bị cùng bọn họ phân cao thấp. Nguyên một đám hào hứng đem bàn cờ vua bằng giấy trải lên mặt bàn, lại bị Quân Dật một phen túm lấy, ta nhanh tay lẹ mắt mà giữ chặt một góc giấy. Kết quả“Roẹt…” Một tiếng, bàn cờ vua bằng giấy bị xé làm hai mảnh.
“Cậu làm gì?” Nhìn bàn cờ vua bị xé thành hai nửa, ta nhịn không được đối với Quân Dật mà hét lên
Hắn cũng không có ngờ tới việc lại biến thành như vậy, chân tay luống cuống mà nắm chặt nửa tờ giấy, ấp úng nói: “Đây là bàn cờ của tôi cùng Tiểu Kiệt chơi, bọn họ không thểđụng vào.”
“Cậu…” Ta mở to hai mắt, không dám tin mà nhìn Quân Dật. Hắn cũng chỉ bởi vì lý do như vậy màđem bàn cờ xe thành hai mảnh.
Bên cạnh vài bạn học vừa nhìn thấy loại tình huống này, nhỏ giọng nói thầm với nhau, một người trong đóđi tới giật nhẹáo của ta, nói: “Đường Thể Kiệt, tôi thấy chúng ta hay là lần sau lại đến chơi cũng được.” Sau đó nguyên một đám vui vẻ màđến lại mất hứng mà về, tất cảđều đi hết.
Quân Dật nhìn thấy bọn họ nguyên một đám đi hết, liền đi tới ôm lấy ta, nói: “Thực xin lỗi, Tiểu Kiệt, tôi sẽ kêu mẹ mua lại một bộ mới cho cậu.”
Ta một phen đẩy hắn ra, sau đóđẩy hắn đi thẳng ra cửa, mặc hắn ở bên ngoài màđập lên cánh cửa rầm rầm. Lần đầu tiên ta đối với hắn tức giận, trong lòng cóđiểm khó chịu, chính là cách làm của hắn bản thân không thể tiếp nhận được. Hắn như thế nào có thể làm như vậy, bọn họ là bạn của ta, đến vì muốn chúc mừng sinh nhật cho ta, hắn tại sao có thểđối đãi với bọn họ như vậy.
Giận hắn vài ngày, rốt cục ta vẫn là mềm lòng mà tha thứ cho hắn, nhìn hắn hai mắt hàm chứa lệ quang, bộ dáng vô cùng ủy khuất, tức giận cũng không thể tức giận được. Về sau ta phát hiện hắn tựa hồđối với những thứ tiếp cận gần ta đều sinh ra địch ý, như là con sư tử nhỏ muốn bảo vệ lãnh thổ của mình.
Chính là, ta càng ngày lại càng không thể nhẫn nhịn được những hành động quáđáng của hắn. Dù sao đều là những đứa nhỏ, hy vọng mọi người cùng nhau chơi, cùng một chỗ mà nháo, chứ không phải suốt ngày chỉ biết chơi với một người làđược rồi. Tuy ta rất là yêu mến hắn, nhưng ta cũng rất yêu thích việc chơi cùng các bạn học khác của mình.
Vì vậy, ta bắt đầu đối với việc hắn suốt ngày dính lấy ta mà sinh ra phiền chán, chậm rãi cảm thấy hắn thật sự làm ảnh hưởng việc mình cùng những người khác làm bạn. Vì vậy, ta bắt đầu trốn hắn, cóýđịnh cùng hắn rời xa nhau tạo thêm khoảng cách. Mỗi ngày khi đến trường, ta đều thừa lúc hắn còn không có xuất hiện mới nhanh chóng rời nhà màđi, đến khuya mới về nhà, ta sau mỗi giờ học đều đi lang thang ở bên ngoài, bình thường cũng rất ít khi ở lại trong nhà, chỉ sợ bị hắn bắt được.
Một thời gian sau, hắn dường như cảm giác được điều gìđó, có lẽ là thái độ của ta làm lòng hắn bị tổn thương, hắn trở nên lãnh đạm rất nhiều, tuy nhiên vẫn còn thường xuyên đến nhà của ta, nhưng rốt cuộc hai người vì bất hòa mà không còn ngủ cùng nhau như lúc trước.
Dần dần, quan hệ của chúng ta cũng không còn thân mật như trước kia nữa. Mà Quân Dật qua một thời gian cũng giống như là thay đổi rất nhiều, đã biết cách cùng người khác nói chuyện, giao tiếp. Hơn nữa hắn lại có vẻ bề ngoài đẹp mắt, đầu óc lại thông minh, cũng giống như một viên ngọc nhỏđược mài giũa mà trở nên sáng chói, hấp dẫn ánh nhìn từ những người khác, luôn xem hắn như là trung tâm mà vây xung quanh.
Nhìn hắn ngoài mình ra còn đối với những người xung quanh vui đùa cười nói, lại còn đối với họđóđối đãi ôn nhu, trong lòng không hiểu sao lại cóđiểm ghen ghét, nhưng là lòng tự trọng quá lớn, làm cho bản thân không thể nào hạ mình màđi tìm hắn, vì vậy mối quan hệ của chúng ta cũng chậm rãi mà lạnh nhạt.
Thẳng đến khi lên cấp 2, sau khi sự việc kia xảy ra, quan hệ của ta cùng hắn triệt để bị phá nát, trở thành kẻđịch của nhau, luôn xem đối phương không vừa mắt cũng như không tồn tại. Thường xuyên bị hắn “Chiếu cố”, ta càng ngày lại càng hận hắn đến thấu xương. Quãng thời gian khi còn bé, hai đứa nhỏ vô tư cùng nhau chơi đùa đến khoái hoạt, sau khi hắn đối với ta làm những sự việc kia, những kỉ niệm đóđã bị ta triệt đễ chôn đến nơi sâu nhất trong lòng.
Ta cùng hắn hai người, đến cuối cùng vẫn không thể nào mà trở vềđoạn thời gian trong quá khứ như trước kia, không buồn phiền cũng không lo lắng.