Con Ma Biến Thái

Chương 66: Chương 66






Cả người tôi lập tức chấn động như bị điện giật, sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh.
"Ai...!Ai đó?" Tôi không dám quay đầu lại nhìn.
Một cái tay khác cũng chậm rãi đặt lên bả vai còn lại của tôi, sau đó hai tay đồng thời tiến về phía trước rồi từ từ trượt xuống ngực tôi.
Tôi hít sâu một hơi, không phải là đụng phải tên biến thái lưu manh nào đấy chứ?
Tôi nắm chặt bàn tay thành quả đấm, sau đó xoay người đấm vào mặt người đang đứng đằng sau.

Nhưng lại bị hắn tôi dễ dàng bắt được.

Mà người này lại chính là Hạ Khải Phong.
Khóe miệng hắn gợi lên một nụ cười xấu xa, hắn kéo tay tôi làm tôi ngã vào trong lòng hắn.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng tối đóng lại,.

Lúc tôi mở mắt ra nhìn thì chúng tôi đã nằm trọn trong quan tài.
Đã lâu chưa đến quan tài, cái loại cảm giác kinh hãi vẫn còn.

Quan tài phát ra ánh sáng màu xanh lục, chiếu vào mặt Hạ Khải Phong, càng làm hắn có vẻ kinh khủng.
Tôi định thần lại sau đó dùng sức giãy dụa, chỉ có điều sức lực của tôi quá yếu, mới giãy dụa có vài phát mà cả người tôi đã không còn sức.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, tựa hồ hắn đang cười nhạo tôi.
Tôi thật giống như một tên trộm, đang chuẩn bị ăn trộm mà lại bị chủ nhà bắt được.


Rõ ràng hắn chiếm được tiện nghi nhưng tôi lại có ý đồ bất chính trước.

Nói thẳng ra là tôi đuối lý.

Tôi không đợi hắn hỏi mà đã nhanh chân nói trước: "Tôi, tôi tới làm việc giúp cậu cả."
Hắn khẽ cười một tiếng, đắc ý nói: "Nhìn cô vì lấy lòng ta mà tự động đem mình dâng tới cửa, ta sẽ tha thứ cho sự tùy hứng lúc trước của cô."
Nói xong, cánh môi lạnh như băng của hắn lần lượt đặt trên trán, mũi và môi của tôi.

Đầu óc tôi đột nhiên trống rỗng, tim đập như hươu chạy.

Thật lâu sau, tôi mới tỉnh táo lại.
Biết rõ ý đồ của hắn, tôi giận tím mặt.

Tôi cắn môi hắn, linh hoạt bò ra khỏi quan tài, sau đó tôi xoay người lại, nói: "Cái con ma lưu manh, biến thái này, anh muốn làm gì tôi đấy? Anh không biết rằng hiện giờ chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi sao?"
Nháy mắt, hắn liền đứng trước mặt tôi.

Tôi hít sâu một hơi, yên lặng nhìn hắn.
Hắn lãnh khốc liếm tơ máu trên môi: "Thì ra máu của ta lại có mùi vị như thế này." Sau đó hắn lại tiếp tục nói: "Cô nghĩ cô là ai? Cô nói không quan hệ thì sẽ không còn quan hệ gì nữa hả? Ta nói cho cô biết: Lúc nào tôi còn chưa chơi chán thì cô vĩnh viễn là của tôi." Hắn xì mũi, cười lạnh: "Lời nói của tên kia, bổn thiếu gia căn bản không để ở trong lòng, dám tranh giành nữ nhân với bổn thiếu gia, hắn chính là người thứ nhất, gan cũng đủ lớn.

Nếu không phải vì điểm này, ta đã sớm giết hắn rồi."
Tôi biết rõ làm hắn tức giận sẽ có cái kết cục gì, nhưng đây là một người làm, một người chịu.

Chuyện này căn bản không liên quan đến Kiều Sinh.
Tôi ưỡn ngực, khí phách nói: "Ngay từ lúc bắt đầu, không có ngày nào là tôi không nghĩ phải rời khỏi anh, chuyện này không liên quan đến bất kỳ ai.

Nếu anh cảm thấy tôi đã phản bội anh, muốn giải hận thì anh cứ việc chém giết."
Đôi mắt Hạ Khải Phải Phong lập tức trở nên sắc bén, âm trầm mà lãnh khốc nói: "Cô sợ ta giết hắn cho nên mới cố gắng đẩy hết mọi chuyển lên người mình.

Cô nghĩ ta không biết sao?"
Tôi bình thản ung dung, kiên định nhìn hắn: "Tôi không đáng, nếu anh muốn giết hắn thì đã sớm giết, đừng nói nhảm nữa, không phải anh muốn báo thù sao? Mau ra tay đi!"
Hắn khoanh hai tay trước ngực, khóe miệng câu lên một nụ cười thâm sâu khó dò, một loại tự tin có thể làm bất cứ chuyện gì.

Nói thật, tôi rất thích kiểu đàn ông có một loại tự tin và uy nghiêm như hắn.

Ặc, lời này tuyệt đối không thể để cho hắn ta nghe được.
Đột nhiên, hắn lắc mình một cái, xuất hiện ở sau lưng tôi.

Hắn ôm tôi từ phía sau rồi nói vào tai tôi: "Nếu cô cứ muốn trả nợ như vậy thì ta đây sẽ cho cô được toại nguyện.

Để trừng phạt cô dám có ý nghĩ rời khỏi ta, lần này ta sẽ làm cho cô một tuần không xuống giường được, đến khi nào cô mở miệng xin tha đảm bảo không có lần sau thì ta mới thôi."
Biết ý đồ của hắn, tôi định chạy trốn nhưng lại bị hắn kéo vào trong ngực.

Sau đó chúng tôi liền trở lại trong quan tài.
Cả người tôi dính sát vào người hắn, muốn động cũng không động được, cảm giác như đang bị ôm rất chặt, mà hai tay của hắn lại tùy ý gối sau đầu, căn bản không chạm vào tôi.
Rất tốt, hắn không cần tay cũng có thể đùa giỡn tôi như vậy.

Tôi cảm giác mình giống như một con chuột, bị một con mèo hung tợn bắt được, chờ hắn chơi đùa chán thì hắn sẽ nuốt chửng tôi vào bụng.
Tôi nóng vội hét to: "Bên ngoài có ai không? Cứu mạng...!Giết người rồi..."
Hạ Khải Phong thản nhiên tự đắc nói: "Đừng uổng phí sức lực, không có ai nghe thấy đâu.

Chúng ta đã lập huyết minh phu thê, cho dù Ngọc Hoàng đại đế có tới, cũng không thể xen được vào việc nhà của bổn thiếu gia."
Bình thường không có ai dám tới gần vườn chè tử vong, tôi lại bảo cậu cả về rồi, đúng thực là kể cả tôi có kêu rách cả họng cũng sẽ không có ai tới cứu tôi.
Nhưng mà huyết minh phu thê là đang nói tôi với hắn sao?
Tôi xấu hổ, phản bác: "Huyết minh phu thê là cái quái gì? Ai làm phu thê với anh? Chúng ta cũng không có..."
"Hôn lễ" hai chữ này đúng lúc bị tôi nuốt lại trong miệng, nếu nói ra thì thật mất mặt!
Tôi sửa miệng nói: "Tôi cũng không có đáp ứng anh, những cái đó...! Những cái đó rõ ràng đều là do anh cưỡng ép tôi, sao có thể tính được? Tôi cảnh cáo anh, anh, anh mà còn dám chạm vào tôi thì tôi sẽ, tôi sẽ nguyền rủa anh...!Nguyền rủa anh vĩnh viễn không "lên" được."
Nghe thấy lời nguyền rủa ác độc của tôi, Hạ Khải Phong liền giật mình, sau đó trên khuôn mặt đẹp trai, tràn đầy vẻ không dám tin: "Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà, cô còn ngu đến nỗi mà ma quỷ cũng phải kêu than.


Vậy mà lại có thể nguyền rủa chồng mình không "lên" được, đây không phải là đồng nghĩa với việc cô đang nguyền rủa chính mình sao? Nhưng mà cô yên tâm, thân thể của chồng cô vô cùng cường tráng khỏe mạnh, không tin, vậy thì ta liền chứng minh cho cô em."
Nói xong hắn liền nằm đè lên người tôi.
Tôi muốn đẩy hắn ra nhưng sức lực không đủ.

Bỗng nhiên trời đất quay cuồng, tựa như mọi thứ đang biến mất, nếu không ôm cổ hắn thì tôi sẽ ngã tan xương nát thịt.
Hắn vừa lòng cười rất chi là đắc ý: "Thừa nhận đi! Thật ra cô thích như vậy, nhìn thấy nữ nhân khác ở bên cạnh ta cô liền đố kỵ, đúng không?"
Hắn nhìn tôi chằm chằm tựa như có thể nhìn thấu tâm tư của tôi.
Tôi hoảng loạn, cố gắng phủ nhận: "Anh, anh nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Còn lâu tôi mới thích, cũng không có khả năng sẽ đố kỵ.

Tôi chỉ là, tôi chỉ là sợ em gái kia bị anh hại, người ta rất đáng thương.

Rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy rồi?"
"Còn nói không có đố kỵ?" Hắn cười mỉa mai, ánh mắt sáng quắc nhìn tôi chằm chằm.
"Không có." Ngoài miệng thì tôi phủ nhận nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Hắn đột nhiên cười ha ha.

Cười xong thì hắn cúi đầu hôn tôi.