Con Ma Biến Thái

Chương 47: Chương 47






Tôi càng nghĩ càng khổ sở, chạy như điên trong gió, đến tận sườn núi ngoài thôn mới dừng lại khóc lóc, kêu la.

Kêu mệt mỏi, khóc mệt mỏi, tôi yên tĩnh ngắm nhìn hoàng hôn, nhìn ánh nắng chiều tà.
Bất tri bất giác, trời tối.
Tôi nằm trên mặt cỏ, nghe thấy dưới triền núi có người ở gọi tôi, nghe thanh âm hình như là cậu hai.
Tôi cầm lấy di động nhìn nhìn mới biết được di động hết pin, khẳng định là mẹ tìm tôi đến phát điên rồi.
"Con ở chỗ này." Tôi hét lên.
Lúc cậu hai tìm được tôi, không khỏi lải nhải vài câu.

Tôi thành khẩn nói mình mải ngắm mặt trời lặn không cẩn thận liền ngủ quên mất.

Cậu hai gọi điện mẹ tôi báo bình an rồi nói với mẹ tôi mấy câu, sau đó chúng tôi cùng nhau xuống núi.
Trên đường về nhà, chúng tôi không nói chuyện gì, dọc đường đi có vẻ tương đối yên tĩnh.
Tôi đột nhiên muốn hỏi cậu hai chuyện em họ mất tích, nhưng lại sợ đường đột.


Nhưng chuyện này nghẹn lại ở trong lòng tôi làm tôi không dễ chịu.
Vì thế, trải quan một phen đấu tranh, cuối cùng tôi cũng mở miệng hỏi: "Cậu hai có còn cho người đi tìm Nhân Sinh không? Con nhớ rõ Nhân Sinh lúc còn nhỏ rất đáng yêu."
Đột nhiên nhắc tới Nhân Sinh, đôi mắt cậu hai liền đỏ hoe, trên mặt nhuốm vẻ đau thương.

Tôi đột nhiên phát hiện đầu cậu đã có hai thứ tóc.
Thì ra cậu hai đã già như vậy rồi.
Cảm xúc của cậu hai trầm xuống, thấp giọng nói: "Sao lại không tìm? Cảnh sát cũng đã tìm, mỗi năm ta đều cõng mợ hai con đi ra ngoài tìm nó.

Người trong thôn nói thằng bé đã sớm không còn nữa, nhưng ta cũng không tin......"
Nói đến đây, cậu hai nghẹn ngào: "Đều do ta, đều do ta tính tình nóng nảy, không dạy dỗ thằng bé, còn trói nó lên cây.

Nhất định là nó sợ hãi cho nên mới không dám về nhà."
"Thực xin lỗi cậu hai, con không nên nhắc tối nỗi đau trong lòng cậu." Tôi cảm thấy tự trách, cũng cảm thấy tiếc hận, nhưng lại không tự chủ được mà hỏi: "Cậu hai thật sự trói Nhân Sinh lên cây sao?"
Cậu hai gật đầu, tự trách: "Ta trói cũng không lâu, hơn nữa rất nhanh ta đã trở lại, nhưng..." Nói đến đây cậu hai rớt nước mắt, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu khóc.

"Nhưng lại không thấy người đâu, tìm khắp nơi cũng không thấy, cũng không ai gặp qua nó."
"Tại sao lại như vậy?" Tôi tò mò hỏi.

Thấy cậu hai khổ sở như vậy, tôi lại an ủi cậu vài câu.
Cậu vội vàng lau khô nước mắt, còn dặn dò tôi đừng nhắc tới chuyện của Nhân Sinh trước mặt mợ hai.
Tôi hỏi tại sao, cậu hai liền nói từ lúc Nhân Sinh mất tích, mợ hai ngày khíc đêm khóc, cầu xin phật tổ giúp cậu mợ tìm được thằng bé.

Nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Nhân Sinh, ngày suy nghĩ nhiều nên đêm mơ thấy ác mộng về Nhân Sinh, cho nên từ đó về sau, cậu hai cũng không dám nhắc đến Nhân Sinh trước mặt mợ, không đề cập tới, bệnh của mợ hai cũng tự khắc mà khỏi.
Dưới chân núi có hai con đường hẹp quanh co, một cái là đi vào trong thôn, còn cái kia cũng không biết thông đến nơi nào.
Cậu hai chỉ vào con đường kia, nói với tôi: "Nhớ kỹ, về sau đừng đi bên kia, trong rừng cây bên kia có một mảnh đầm lầy hoang vu, rất nhiều người chết ở đấy, ngay cả thi thể cũng tìm không thấy đâu!"

Đầm lầy kinh dị nằm ở khu rừng bên kia? Nó thực sự tồn tại!
Lòng tôi lộp bộp, trái tim như đập lỡ một nhịp, nhìn cụm cỏ dại mọc ở bên ria đường quanh co, chim trên cây kêu không ngừng, trong đầu tôi xuất hiện khuôn mặt bùn đất đầy máu me của cậu bé bóng rổ, thật là kinh khủng.
"Cậu hai, chúng ta nhanh đi đi?" Tôi sợ tới mức kéo cánh tay của cậu hai, chạy thục mạng.
Đến nhà cậu hai, trùng hợp mợ hai cũng từ trong nhà đi ra, nhìn thấy hai chúng tôi, bà xụ mặt nói: "Lôi Lôi, con cũng đã lớn rồi, ăn một bữa cơm còn bắt cả nhà tìm kiếm khắp nơi, khiến cho cậu hai con cũng phải nhịn đói theo con."
Tôi xấu hổ cười.
"Không phải sắp ăn tối sao? Cũng chẳng phải chuyện gì to tát? Lôi Lôi bình an là tốt rồi, đừng giống như Nhân..." Cậu hai lỡ miệng, vội vàng thu lại lời nói.
Mợ hai trừng mắt nhìn cậu.
"Cậu mợ, con về nhà đây." Tôi ngoan ngoãn, lễ phép chào hỏi cậu mợ.
Cậu hai gọi tôi lại: "Khoan hẵng về, ở nhà cậu ăn bữa cơm đã, mẹ con không kịp chờ con nên đã đi ra ngoài rồi."
Tôi lén nhìn thoáng qua sắc mặt của mợ hai, quả thật là đen như hoá trang, rõ ràng trên mặt viết ba chữ không chào đón, bởi vì chuyện của Trương Thiên Thụ, bà đã sớm không vừa mắt tôi, tôi cũng phản cảm đôi mẹ con này.
Thấy tôi do dự, cậu hai tựa hồ nhìn thấu tâm tư của tôi, nói: "Thiên Thụ không có nhà, nó rất ít khi ở nhà ăn cơm."
"Nó ở nhà thì đã sao? Con ngại chuyện gì à?" Khẩu khí mợ hai rất không tốt, liếc nhìn tôi một cái.
Thấy thái độ của mợ hai, tôi mà vào ăn cơm khẳng định sẽ bị bà xem thường, nhưng tôi rất hiếu kỳ về chuện của em họ nên không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi liền nhận lời.
Tôi mặt dày ở lại ăn cơm.
Tôi và cậu hai vừa ăn vừa nói chuyện, chỉ cần mợ hai vừa đi xa, cậu hai liền nói chuyện phiếm với tôi.
"Em họ con lớn lên nhất định sẽ rất đẹp trai, không tin ta lấy ảnh cho con xem." Cậu hai ngó nhìn "hành tung" của mợ, rồi rón ra rón rén trở về phòng, cầm ra một quyển sách.
Cậu đưa cho tôi xem một bức ảnh chụp ba người.


Đó là cậu hai, vợ trước của cậu và em họ.

Nhìn cậu bé trong bức ảnh, tôi giật mình.
Đây không phải là cậu bé bóng rổ sao?
Tôi cả kinh, kêu a một tiếng, cuống quít ném bức ảnh xuống, rụt ray lại, bức ảnh rơi trên mặt bàn.
Lúc này, vẻ mặt của em họ trong bức ảnh rất lạnh nhạt, thoạt nhìn âm trầm trầm, cặp mắt kia gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi, rồi đột nhiên chảy xuống hai hàng huyết lệ.
Tôi sợ nhắm chặt mắt lại một lát rồi mới mở ra, khi tôi nhìn lại thì hai hàng huyết lệ kia đã biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.
"Con làm cái gì vậy?" Cậu hai vội vàng cầm lấy bức ảnh lên, giọng nói đầy oán trách, lo lắng mà nhìn thoáng qua cửa phòng tắm đang bị đóng chặt.
Tôi chỉ vào bức ảnh, tim đập nhanh hỏi: "Nó, nó chính là em Nhân Sinh? Quả bóng rổ kia là của nó sao?"
"Nó chính là em họ con, Nhân Sinh! Đó là quả bóng rổ mà nó yêu thích nhất, cũng mất tích cùng với nó." Cậu hai lại bắt đầu thương tâm.
Cậu bé bóng rổ kia vậy mà lại là em họ Nhân Sinh, cho nên thứ tôi nhìn thấy chính là hồn ma của em họ!
Từ lúc hoài ma thai tôi liền có mắt Âm Dương, tuy rằng Hoa Long dạy tôi phương pháp khống chế, nhưng có thể là do tôi chậm hiểu nên lúc được lúc không, hơn nữa ma thoạt nhìn có chút không khác người là bao.
Xem ra lần này thực sự là gặp ma, lòng tôi nhịn không được mà sợ hãi, nỗ lực bình ổn hô hấp.