Hạ Khải Phong bắn ánh mắt cảnh cáo về phía La Đức Liệt.
La Đức Liệt cười, giơ tay lên nói: "Nếu đã tỉnh, ta đây sẽ không ngủ nữa, đi xem sự đời thôi."
Hắn nói xong, thì quay ra nói với cánh cửa: "Mở".
Hắn phất tay với chúng tôi rồi đi ra ngoài.
Tôi vừa thấy cửa mở, cũng không nghĩ gì nhiều, nhấc chân xông ra ngoài.
Kỳ quái, sao lần này tôi lại dễ trốn thoát như vậy?
Sau đó không lâu, Hạ Khải Phong chắn ở trước mặt tôi, đắc ý nói: "Ta thấy biểu hiện của cô cũng không tồi.
Cô có thể khôi phục tự do, tra tấn cô như vậy là đủ rồi.
Nhớ kỹ ta là trời, vận mệnh của cô đều nằm ở trong tay ta."
Tôi đi theo sau hắn, đột nhiên cảm giác bước chân rất uyển chuyển nhẹ nhàng.
Tôi cúi đầu nhìn, thân hình đã trở lại như cũ.
"Thật tốt quá, tôi còn tưởng rằng tôi phải làm một tên béo cả đời." Tôi vui vẻ nói.
"Ngu ngốc! Thật ra ngay từ đầu cô đã không bị béo.
Đó chỉ là ảo cảnh trong mắt cô thôi." Hạ Khải Phong hứng thú đáp.
Thì ra là tôi bị chơi.
Tôi nhìn hắn với ánh mắt căm phẫn, nói: "Biểu hiện của tôi tốt ở chỗ nào sao ngay cả chính tôi cũng không biết? Mà sao anh lại biến thành trời?"
Hạ Khải Phong không xoay người lại mà bỡn cợt nói: "Vừa rồi là ai nói: tôi đã là nữ nhân của Hạ Khải Phong, anh muốn cắn tôi phải có được sự đồng ý của hắn?"
"......" Tôi tức khắc nghẹn lời.
Vậy mà hắn lại nghe thấy, thật quá mất mặt!
Tôi cảm giác mặt mình rất nóng như mình vừa làm chuyện xấu bị người ta bắt được.
Đi ra ngoài cung điện, đột nhiên bên ngoài có gió rất lớn.
Hạ Khải Phong nhăn mày lại nói: "Có người tiến vào."
Nói xong, hắn ôm tôi, bàn tay vung lên, chỉ thấy cảnh sắc biến đổi, chúng tôi đã đứng ở một rừng cây.
Mà người xông vào cái đảo nhỏ này chính là Hoa Long.
Hắn nói hắn tới tim tôi, đi cùng hắn còn có Liên Kiều Sinh nhưng hắn đã kêu Liên Kiều Sinh đứng ở bờ biển đợi.
Đi vào bờ biển, Liên Kiều Sinh thấy tôi liền khẩn trương chạy tới, bắt lấy tay tôi kiểm tra xem tôi có bị làm sao không.
Hắn còn hỏi ba ngày nay tôi có bị Hạ Khải Phong bạc đãi không.
Hắn còn bảo tôi không cần sợ Hạ Khải Phong, hắn sẽ lấy thân phận con trai của trưởng thôn chống lưng cho tôi.
Hắn nhìn Hạ Khải Phong tràn đầy phẫn hận, giơ tay đánh Hạ Khải Phong.
Cũng may tôi kịp thời ngăn lại, nếu không Liên Kiều Sinh đã phải đi gặp bà ngoại hắn.
Hạ Khải Phong đã biến trở về bộ dáng con người, nói với Liên Kiều Sịnh: "Nếu không phải nể mặt Lôi Lôi, ngươi đã nằm xuống đất vĩnh viễn."
Nhìn ngọn lửa chiến tranh giữa hai người càng ngày càng lớn, tôi và Hoa Long kéo mỗi người sang một bên khuyên nhủ.
Không biết Hoa Long nói gì mà Hạ Khải Phong đã bình tĩnh trở lại, chỉ là mặt vẫn đen.
Tôi thì mắng Liên Kiều Sinh một trận.
Chỉ là trên đường về nhà trên đường, hắn oán trách, nói mẹ tôi lại đồng ý cho Hạ Khải Phong mang tôi ra ngoài chơi ba ngày? Còn hỏi tôi có phải là con ruột của mẹ tôi không?
Kỳ thật tôi cũng muốn hỏi.
Liên Kiều Sinh nói ba ngày nay hắn cảm thấy rất bất thường, sau đó gặp được Hoa Long đại sư, đại sư liền mang hắn tới đây.
Tôi nghĩ trên đời này, cũng cũng chỉ có Hoa Long đại sư mới có thể tìm được chỗ ẩn náu của Hạ Khải Phong.
Xem như Liên Kiều Sinh tìm đúng người.
Trên đường về nhà, Hoa Long lại tìm Hạ Khải Phong gây phiền toái.
"Ta nói này Hạ đại thiếu gia, ngươi có thể chú ý đến thân phận của mình một chút không? Vậy mà lại bắt cóc con gái nhà ngươi ta về vận động? Ngươi không sợ làm mất mặt Ma Viêm các người sao?" Hoa Long không chừa cho Hạ Khải Phong chút mặt mũi, tích cực nói móc.
Hạ Khải Phong lạnh lùng nói: "Ngươi lại đánh rắm rồi.
Bây giờ đã là thế kỷ nào rồi mà ngươi còn suy nghĩ lạc hậu như thế? Hơn nữa chúng ta là tự do yêu đương."
"Tôi nhổ vào, ai tự do yêu đương với anh?" Tôi đứng cạnh Liên Kiều Sinh, nghe vậy, không tự chủ được mà nói.
Hạ Khải Phong tức giận nhìn tôi.
Không khí như ngưng đọng.
Tôi rụt cổ, né tránh ánh mắt của hắn.
Hoa Long đúng lúc đi tới giảng hoà, ôm lấy bả vai Hạ Khải Phong, nhìn tôi cười nói: "Nữ nhân đều thích khẩu thị tâm phi, không sao, chúng ta có thể lý giải.
Lôi Lôi, ta nói có đúng không?"
Liên Kiều Sinh vừa nghe liền quay sang nhìn tôi.
"Tôi, tôi nào có?" Không biết vì sao, tôi khẩn trương đến nỗi nói lắp, xấu hổ cực kỳ.
Mặt tôi đỏ lên, Hoa Long cười to.
Tôi thẹn quá hoá giận.
Còn Hạ Khải Phong thì xoay người, im lặng, không e dè mà ôm eo tôi, tiêu sái đi về phía trước.
Tôi nhìn trộm Hạ Khải Phong.
Khoé miệng hắn hơi nhếch lên biểu hiện tâm trạng hắn rất tốt.
Tôi có chút khó hiểu, Hoa Long đại sư kính trọng hắn như vậy, hắn còn là thiếu chủ Ma Viêm gì đó, lại sĩ diện như vậy, tại sao phải hạ mình làm một trợ lý nho nhỏ trong xưởng chè nhà tôi?
Cũng là để đòi nợ sao?
Còn có, ở Đông Cung Ma Viêm, lúc đó tôi bị nhan sắc của vị thần tiên tỷ tỷ kia làm cho phát ngốc, chỉ nhìn khí chất của nàng ta thôi mà đã nhận định người ta là thần tiên tỷ tỷ, cũng không nghĩ xem đó là địa phương nào.
Bây giờ nghĩ lại tôi liền cảm thấy "Thần tiên tỷ tỷ" kia rất khả nghi, nàng rốt cuộc có địa vị gì? Có thể ở trong cung điện của Hạ Khải Phong chắc hẳn không phải người bình thường, nhưng tại sao nàng ta lại phải gạt tôi đi vào?
Sau khi trở về mấy ngày, tôi vẫn luôn ở tìm cơ hội gặp riêng Hoa Long.
Gần đây, số lần tôi mơ thấy đứa bé ma kia ngày càng nhiều.
Không ai có thể hiểu tâm trạng mang thai một con ma như tôi.
Việc này ngoại trừ Hoa Long ra thì tôi cũng không thể tìm ai để thương lượng.
Hôm nay là cuối tuần, tôi vốn nghĩ rằng Hoa Long lại bị Hạ Khải Phong quấn lấy, không ngờ hắn lại chủ động tới tìm tôi.
Vừa vào nhà, hắn liền hỏi: "Thời gian không nhiều lắm, cô nghĩ sao? Cô sẽ không thật sự muốn sinh đứa bé đó ra chứ?"
Tôi cùng hắn ngồi xuống, tâm tình trầm trọng nói: "Anh nói rất đúng, đứa nhỏ này người không ra người, ma không ra ma, sinh nó ra mới là hành vi không chịu trách nhiệm.
Nhưng tôi đi vài cái bệnh viện, bệnh viện chẳng những không giúp được tôi, lại còn gặp hoạ.
Đứa nhỏ này quả thực so với ba hắn còn tà ác hơn, tôi thật không biết phải làm gì mới đúng?"
Những điều tôi nói dường như đều nằm trong dự đoán của Hoa Long, hắn lắc đầu cười khẽ.
"Anh còn cười, anh không phải là đại sư sao? Anh mau nghĩ biện pháp giúp tôi đi?" Tôi buồn bực nói.
"Nếu ta không nghĩ giúp cô thì ta đã không tới.
Đưa tay đây." Hoa long nói.