Mặc dù Ngụy Thư Nhai không nói đây là một khảo nghiệm, nhưng theo Chứ Vô Kỵ, thật ra đây chính là bài kiểm tra đầu tiên dành cho Sở Hưu.
Nếu ngay đám người này y cũng không giải quyết được, vậy Sở Hưu không xứng với vị trí hiện tại của y.
Thấy Chử Vô Kỵ dứt khoát rời khỏi như vậy, mọi người lập tức sửng sốt, tiếp đó châu đầu ghé tai thì thầm, có người còn bí mật truyền âm thảo luận, không ai e ngại gì Sở Hưu.
Trong giới Ma đạo, đa số đều kiêu ngạo không nghe lệnh, đừng nói giờ Sở Hưu còn chưa phải tông sư võ đạo, chưa có nhiều thâm niên. Cho dù Sở Hưu trở thành tông sư võ đạo, chưa chắc đám người này đã tâm phục khẩu phục.
Trước đó bọn họ cung kính với Chử Vô Kỵ như vậy là vì thanh danh và uy vọng Chử Vô Kỵ tích lũy được trong nhánh Ấn Ma suốt mấy chục năm qua. Sở Hưu ư? Chỉ bằng mấy tin đồn trên giang hồ với thứ hạng trên Long Hổ Bảng còn chưa đủ để trấn áp đám người Ma đạo này.
Nhìn mọi người xung quanh, Sở Hưu nheo mắt, thản nhiên nói: "Chư vị, ta nghĩ các ngươi từng nghe tới tên Lâm Diệp ta”
Nghe xong lời này, ở đây lập tức có kẻ nhỏ giọng chế nhạo, ngữ khí mang theo chút khinh thường,
Đúng là bọn họ từng nghe tên Lâm Diệp, nhưng Lâm Diệp này nói như vậy trước mặt mọi người đúng là có vẻ đắc ý quên mình.
Có điều tiếp theo Sở Hưu lại lạnh nhạt nói: “Đương nhiên chưa nghe cũng chẳng sao, giờ các ngươi đã nghe, vậy xin đừng quên.
Ngụy Thư Nhai tiền bối tập trung các ngươi ở đây làm gì, ta nghĩ ta không cần lặp lại nữa. Chuyện tiếp theo thật ra rất đơn giản, ta không cần các ngươi động não, chỉ cần động đao giết người. ta nói giết ai, các ngươi giết người ấy. Rất đơn giản đúng không?”
Lời này vừa nói ra, hầu như tất cả mọi người ở đây đều lộ vẻ bất mãn, tên Lâm Diệp này có vẻ quá mức cuồng vọng.
Mặc dù bọn họ thừa nhận Lâm Diệp này quả thật rất mạnh, thậm chí giế t chết tông sư võ đạo Chân Dương Tử của Thuần Dương Đạo Môn, nhưng uy danh bối phận của bọn họ đều bày ngay đó. Ở đây phần lớn mọi người đều có uy danh thâm niên sâu hơn Lâm Diệp, bối phận cao hơn Lâm Diệp. Lâm Diệp ngươi đi lên không nói một lời khiêm tốn, trực tiếp bày cái tư thái ra lệnh như vậy, không phải cuồng vọng thì là gì?
Đào Công Vọng nhìn thái độ của Sở Hưu, trong lòng lập tức cười lạnh một tiếng.
Trước đó hẳn còn tưởng Lâm Diệp này là người tài, có thể đứng lên hạng ba Long Hổ Bảng chắc sẽ không kém.
Thế nhưng giờ xem ra, chưa nói tới thực lực Lâm Diệp, hẳn làm việc phách lối không chịu suy nghĩ, không đáng lo.
Đào Công Vọng đứng ra ho khan một tiếng: "Lâm tiểu hữu, ta lớn hơn ngươi một bối phận, gọi ngươi một tiếng tiểu hữu cũng đủ
Đúng là Ngụy Thư Nhai tiền bối gọi chúng ta tới, cũng đúng là tiền bối nói với chúng ta chuyện lần này do ngươi chỉ huy. Nhưng chuyện đó không nghĩa là chúng ta phải giao tính mạng bản thân cho ngươi
Lâm tiểu hữu, ngươi có hiểu tình hình hiện tại của nhánh Ẩn Ma chúng ta ra sao không? Ngươi cứ tùy tiện dẫn chúng ta tới gây sự với những tông môn Chính đạo kia, một khi có thế lực đứng đầu giang hồ Chính đạo nhúng tay vào, chúng ta sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Nhánh Ấn Ma chúng ta ẩn nấp kín tiếng như vậy đã lâu, cho dù giờ Ngụy Thư Nhai tiền bối quyết định muốn động thủ với những tông môn Chính đạo, vậy cũng phải bàn bạc kỹ rồi mới hành động chứ không thể lỗ m ãng ra tay được."
Đào Công Vọng là cáo già trên giang hồ, dùng âm mưu quỷ kế cực kỳ lưu loát.
Mặt ngoài hắn không trực tiếp chối bỏ mệnh lệnh của Ngụy Thư Nhai, nhưng lại thuyết phục Sở Hưu bàn bạc kỹ hơn.
Còn bàn bạc kỹ hơn này rốt cuộc phải bàn bạc bao lâu, vậy thật sự không biết. Có thể bản bạc mãi tới lúc Lâm Diệp làm việc không ổn bị Ngụy Thư Nhai đại nhân trách phạt, mục đích của hẳn cũng tạm thời đạt được.
Đây là dương mưu, Lâm Diệp đáp ứng, vậy mình có thể kéo dài thời gian. Còn nếu Lâm Diệp không đáp ứng, vậy sẽ đứng đối lập với đại đa số võ giả ở đây.
Sở Hưu nheo mắt nhìn Đào Công Vọng đáp: "Nói vậy ngươi không muốn báo thù cho các tiền bối liên minh Ma đạo Cứu Thiên Sơn đã hy sinh?”
Đào Công Vọng vội vàng nói: “Ngươi đừng nói bừa! Chư vị ở đây làm chứng, trước nay ta chưa từng nói lời này!"
“Ngươi chưa nói nhưng trong lòng lại nghĩ như vậy!"
Sở Hưu hữ lạnh một tiếng nói: "Đào Công Vọng, ta biết ngươi. Ngày trước ở Tây Sở ngươi bị Ngũ Lôi Chính Pháp của Trương Thừa Trinh thiếu chút nữa đánh chết, 'trốn được một mạng từ tay Trương Thừa Trinh nhưng lại bị người của Thiên Sư Phủ truy sát đến mức trời cao không đường chạy, địa ngục không lối vào. Là nhánh Ẩn Ma thu nhận ngươi.
Người như ngươi nếu không có nhánh Ẩn Ma che trở chắc đã sớm bị người ta lôi ra hành hiệp trượng nghĩa, trừ ma vệ đạo rồi, làm gì còn cơ hội đứng đây phát ngôn bừa bãi nữa
Nhánh Ấn Ma có ơn với ngươi, hôm nay ngươi lại tìm đủ cách chối bỏ, không chịu làm việc cho nhánh Ấn Ma, đây là vong ân phụ nghĩa.
Còn nữa, ngươi gọi ai là tiểu hữu? Ngươi có tư cách gọi tiểu hữu sao? Không tự biết mình!
Một tên ngu ngốc vong ân phụ nghĩa không tự biết lấy mình, không có chút tác dụng nào, chỉ biết bám vào gốc cây của nhánh Ẩn Ma kiếm lợi ích với che chở. Một con côn trùng thối nát như vậy còn để lại làm gì?"
Lời cuối cùng của Sở Hưu vang lên, một luồng tinh thần lực cường đại tới kinh người lập tức bộc phát.
Đào Công Vọng không hổ là người lão luyện trên giang hồ, ngay khi Sở Hưu bộc phát tỉnh thần lực, hắn đã lập tức cảm nhận được nguy cơ. Đào Công Vọng lập tức thả ra một loạt độc trùng rậm rạp chẳng chị, có điều không phải phóng về phía Sở Hưu mà là bảo hộ quanh người mình.
Có điều theo Trấn Hồn U Minh Khúc của Sở Hưu. thí triển, tính thần lực tạo thành gợn sóng, mỗi luồng trùng kích nguyên thần bộc phát lại khiến đại lượng độc trùng rơi xuống đất
Chỉ trong chớp mắt, trước người Đào Công Vọng đã trống rồng, thậm chí bản thân hắn cũng bị Trấn Hồn U Minh Khúc xung kích, đầu óc đau đớn kịch liệt, như cả linh hồn cũng bị làm cho tan vỡ.
Không đợi Đào Công Vọng kêu lên thành tiếng, Sở Hưu đã bước ra một bước, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước người Đào Công Vọng, một tay nắm lên cổ hắn. Ma khí lạnh lẽo lập tức bộc phát, phong tỏa kinh mạch Đào Công Vọng.
Ánh mắt Đào Công Vọng lộ vẻ kinh sợ, những người khác cũng không ngờ Lâm Diệp này nói ra tay là ra tay, hoàn toàn không chịu nói lý.
Ngay lúc bọn họ định mở miệng khuyên can Sở Hưu, Đào Công Vọng cũng định lên tiếng xin tha, ma khí trong tay Sở Hưu bùng phát, trực tiếp bóp nát cổ Đào Công Vọng, sau đó vứt hẳn xuống đất như ném một con chó đã chết.
Mọi người ở đây nhìn thi thể Đào Công Vọng, ánh mắt không thể tin nổi.
Đào Công Vọng đã chết? Lâm Diệp này to gan như vậy ư, vừa gắp đã lập tức giết người?