Côn Luân Ma Chủ

Chương 669: C669: Hoàng tuyền nại hà tam sinh




Một lát sau, võ giả kia hoàn toàn bị đồng hóa, cùng những thứ như ác linh kia chìm lại vào trong nước. Mặt nước thi thể màu vàng nâu ẩn dưới mặt sông, con sông lại trở lại như trước, đục ngầu nhưng. vô cùng yên tĩnh.

Nhưng mọi người xung quanh đều lui lại một bước, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.

Dưới mặt sông nhìn như yên tĩnh đó lại ẩn tầng loại ác lĩnh oan hồn quỷ dị như vậy!

Mọi người ở đây chín thành chín xuất thân đại thế gia đại phái, cũng coi như người từng trái việc đời, đã chứng kiến đủ loại linh thú hung thú tà ma quỷ quái.

Thế nhưng con sông trước mắt ấn chứa đầy những oan hồn ác linh, rốt cuộc đây là thứ gì?

Sở Hưu ở bên cạnh im lặng đứng đó, thật ra vừa rồi y sử dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật quan sát đã phát hiện có điểm không đúng.

Trong nước sông có trận pháp cấm chế ngăn cản, cho dù Sở Hưu vận dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng không cách nào nhìn rõ cục diện trong đó.

Có điều Sở Hưu lại nhìn ra con sông này ẩn chứa cảm xúc tiêu cực hết sức cường đại cùng tỉnh thần lực cực kỳ nồng đậm, cho nên y rất cẩn thận, không xuất thủ.

Uất Trì Phong vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Lão đạo, đây là là ma quỷ gì vậy?”

Cảnh tượng vừa rồi khiến Uất Trì Phong kiêng dè không thôi. Hắn căn bản không nhìn rõ nội tình những oan hồn ác linh kia, của ó điều một số oan hồn ác linh tỏa ra dao động tinh thần rõ ràng không kém hơn tông sư võ đạo!

Quảng Ninh đạo nhân trầm giọng nói: “Ngươi từng nghe nói tới nước Hoàng Tuyền, cầu Nại Hà chưa?”


Uất Trì Phong giật mình, ngay cả giọng nói cũng biến đổi.

“Ngươi nói cái gì? Nước sông này là nước Hoàng Tuyền, cầu kia là cầu Nại Hà? Chẳng lẽ chúng ta đang ở Địa Ngục à?”

Mọi người xung quanh nghe được câu này toàn thân phát lạnh.

Thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết nay lại dột nhiên xuất hiện trước mắt của ngươi, cho dù tông sư võ đạo như Uất Trì Phong cũng không thế giữ bình tĩnh nổi.

Quảng Ninh đạo nhân liếc nhìn hẳn một cái rồi nói: “Đừng có kinh hãi thế, ta chỉ hỏi ngươi có nghe nói không thôi. Ai bảo ngươi đây là nước Hoàng Tuyền, cầu Nại Hà?”

Uất Trì Phong cả giận: “Không phải thì ngươi hỏi làm gì?”

Quảng Ninh đạo nhân trầm giọng nói: "Nơi này mặc dù không phải nước Hoàng Tuyền cùng cầu Nại Hà nhưng lại được mô phỏng theo nước Hoàng Tuyền cùng cầu Nại Hà.

Nước sông này ngưng tụ vô số thi khí âm tà, đồng thời còn bố trí trận pháp. Chỉ cần có ai rơi vào trong nước sông lập tức sẽ bị nước Hoàng Tuyền tràn ngập thi khí rút sạch sinh cơ, tỉnh thần lực cũng không tiêu tần mà bám vào thân thể còn sót lại, bị đồng hóa thành một ác linh trong đó.

Ta chưa từng nghe có trận pháp nào tà ác quỷ dị như vậy, chỉ có cây cầu nhỏ có khắc phù văn giải chú kia là an toàn.”

Uất Trì Phong bừng tỉnh hiểu ra, hẳn đột nhiên chỉ vào tảng đá nói: "Vậy hòn đá kia chính là đá Tam Sinh hả?"

Quảng Ninh đạo nhân gật đầu nói: “Theo lý mà nói đây cũng là một món dị bảo. Nó được một vị đại sư luyện khí phối hợp với một bị đại sư bói toán dùng thủ đoạn kỳ dị luyện chế ra. Kết hợp với lực lượng của phù văn trên cầu Nại Hà nó có thể tính ra bản nguyên kiếp trước của ngươi, nhưng vật này chắc hắn không tính được tương lai.

Cho dù đại sư bói toán thực lực cao cường muốn suy đoán tương lai, cho dù chỉ là một chuyện rất nhỏ cũng phải tiêu hao thọ nguyên cùng tâm huyết bản thân.

Đây chỉ là một món pháp khí mà người ta luyện chế ra mà thôi, có thể xem cho vui chứ đừng coi là thật.”

Nói xong, Quảng Ninh đạo nhân chủ động đi tới đặt tay lên đá Tam Sinh. Một tia sáng lập tức bao phủ lấy hắn, một lát sau lại biến mất.

Uất Tả Phong nghỉ hoặc: “Lão đạo, ngươi thấy gì không?"

Quảng Ninh đạo nhân cười cười lắc đầu nói: “Quả nhiên không thấy tương lai, có điều ta thấy một hòa thượng. Chẳng lẽ kiếp trước ta là hòa thượng?”

Hai giới Đạo Phật mặc dù đều là tông môn Chính đạo, có điều Đao Phật vốn không hợp nhau. Cho dù người tính cách hiền lành như Quảng Ninh đạo nhân khi gặp hòa thượng Đại Quang Minh Tự cũng chẳng có thái độ tốt lành gì, thậm chí thái độ đối xử còn kém hơn cả võ giả Ma đạo như Sở Hưu. Có thể thấy thù hận giữa hai giới Đạo Phật lớn đến mức nào.

Sau khi không có uy hiếp của Ma đạo, hai giới 'Đạo Phật là xung đột nhiều nhất.

Cho nên nếu kiếp trước Quảng Ninh đạo nhân này là hòa thượng, vậy thật sự rất thú vị.


Chỉ có điều Quảng Ninh đạo nhân đã nói thứ này chỉ là pháp khí, không thể coi là thật. Dù sao không ai đám nói mình hoàn toàn tin tưởng chuyện kiếp trước kiếp này tương lai luân hồi.

Uất Trì Phong cũng tới chạm vào tảng đá trên bờ sông, sau đó hẳn lắc đầu nói: “Thứ này đúng là không chuẩn, làm sao kiếp trước lão tử lại là một thư sinh được?”

Nói xong hẳn cùng Quảng Ninh đạo nhân bước lên cầu Nại Hà, sang bờ sông bên kia.

Người phía sau cũng lần lượt bước vào, tiện tay sờ lên đá Tam Sinh.

Bất kể thứ này có đúng hay không, xem cho vui là được.

Đến phiên Lã Phụng Tiên, sả mặt của hắn khá kỳ quái.

Lạc Phi Hồng lấy làm lạ hỏi: "Lã huynh, ngươi thấy ai?"

Lã Phụng Tiên gãi đầu một cái nói: “Ta thấy chính †a. Ta cầm thần binh Vô Song mặc chiến giáp đứng đó, có điều không thấy rõ gương mặt”

Lạc Phi Hồng chớp mắt nói: "Không đúng, ta lại cảm thấy người ngươi thấy hắn là Lã Ôn Hầu.

Chẳng phải mọi người đều nói ngươi là Ôn Hầu. chuyển thế ư? Không khéo kiếp trước ngươi là Lã Ôn Hầu thật thì sao?”

Lã Phụng Tiên nhún vai, hẳn cũng không biết.

Phải biết hẳn đã tận mắt chứng kiến chân linh Lã Ôn Hầu vỡ vụn, cuối cùng dung nhập vào cơ thể mình Nếu kiếp trước mình là Lã Ôn Hầu, vậy mảnh vỡ chân linh dung nhập vào cơ thể mình rốt cuộc là của ai?

Lã Phụng Tiên cũng không hứng thú lắm với chuyện này, có điều sau khi Lạc Phi Hồng sở vào đá tam sinh xong, sắc mặt nàng lại đỏ lên.


Lã Phụng Tiên lấy làm lại: "Kiếp trước ngươi là ai?"

Lã Phụng Tiên không nói gì, chỉ đẩy Lã Phụng Tiên một cái, giọng tức tối: “Hỏi nhiều như vậy làm gỉ? Không biết nữ nhân có một số bí mật không nói được hay sao? Đi mau đi, đừng chậm trễ nữa”

Nhìn thấy bộ dáng này của Lạc Phi Hồng, Lã Phụng Tiên lại càng hiếu kỳ. Có điều tính cách hẳn đơn thuần, nếu Lạc Phi Hồng đã không nói hẳn cũng không hỏi nhiều.

Sở Hưu đi cùng một nhóm người phía sau Lã Phụng Tiên đạp lên cầu Nại Hà.

Những người khác đều cảm thấy hứng thú với đá Tam Sinh kia, Sở Hưu lại chẳng mấy để tâm.

Người khác không biết kiếp trước của mình là ai, nhưng Sở Hưu lại biết

Có điều khi tới chỗ đá Tam Sinh, Sở Hưu cũng vô thức sờ lên đá Tam Sinh một cái. Một tia sáng lập tức bao phủ lấy Sở Hưu, có điều xuất hiện trước mắt y lại không phải bộ dáng Lâm Diệp như trong suy nghĩ của hắn, cũng không phải bất cứ vật gì khác, mà là không có bất cứ thứ gì

Trước mắt Sở Hưu chỉ là một khoảng hư vô, hoàn toàn trống rỗng.

Chuyện này khiến Sở Hưu lấy làm lạ. Bất luận thật hay giả, vì sao những người khác chạm vào đái Tam Sinh sẽ xuất hiện hình ảnh một người còn mình chỉ nhìn thấy một phiến hư vỡ? Chẳng lẽ vì mình xuyên qua thế giới này tới đây?

Có điều Sở Hưu cũng chẳng mấy để tâm. Đám người phía sau thấy Sở Hưu dừng lại hơi nhiều âm thầm bàn tán chửi mắng. Đương nhiên bọn họ chỉ dám hạ giọng nói nhỏ.

Sở Hưu cũng chẳng lưu tâm, trực tiếp quay người định rời khỏi. Có điều ngay khi y vừa xoay người, trên đá Tam Sinh lại xuất hiện một vết nứt, hoàn toàn không còn linh khí!