Chương 89
Hình trợ Trong phòng VIP của một quán trà ở Ninh Châu.
Triệu Bắc Lâm lặng lẽ ngồi trước bàn trà.
Đứng trước mặt hãn tổng cộng có bảy người, những người này đều là đồ đệ của Triệu Bắc Lâm.
Tuy nhiên so với Trương Toàn Vũ và Chu Thành thì thực.
lực của đám người này kém hơn một chút, nhưng đối phó với đám lâu la ở Ninh Châu thì dư sức.
Lúc này, Triệu Bắc Lâm nhướng mày hỏi: “Sao không thấy Tiểu Bát đâu?”
Một tên vạm vỡ đứng thứ hai trong đội hình bước ra nói: “Sư phụ, Tiểu Bát đến khu phố cổ, bên đó hơi tắc đường, có lẽ phải muộn một chút nữa mới đến được ạ”
Triệu Bắc Lâm khẽ gật đầu nhìn đám đồ đệ hỏi: “Lần này các con xuất kích có gặp được tên đàn ông đã phế Chu Thành và Tiểu Ngũ không?”
Cả bọn đồng loạt lắc đầu.
Trong đó có một người nói: “Sư phụ, theo con tìm hiểu thì người đó là cận vệ của Lưu Đức Luân”
“Chỉ cần tìm được Lưu Đức Luân thì có thể gặp được người này.”
Lời vừa nói xong, có người bên cạnh cướp lời: ‘Sư phụ, bây giờ con sẽ dẫn anh em đi bắt tên Lưu Đức Luân đó đến đây, đánh gãy tay chân hán, giao cho sư phụ xử lý.”
Triệu Bắc Lâm vừa định mở miệng nói thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Chỉ nhìn thấy một tên côn đồ tóc vàng mặt mũi sưng vù, tay phải rũ xuống vội vàng chạy vào.
“Sư phụ! Người phải làm chủ cho đồ nhi!”
Tóc vàng quỳ ngay xuống trước mặt Triệu Bắc Lâm, khóc lóc kể lể chuyện xảy ra ở quán bar.
Triệu Bắc Lâm vừa nghe xong mắt, lập tức sáng lên “Con nói là tên đó bẻ gấy tay con?”
Tóc vàng gật đầu lia lịa: “Sư phụ, tên đó ra tay rất nhanh, đồ nhi còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị hắn túm lấy tay rồi”
“Hơn nữa, lực tay tên đó rất lớn, bất kể đồ nhi có cố gắng gồng thế nào cũng không cách nào thoát ra được.”
Bên cạnh có người lập tức nói: “Sư phụ, có vẻ người này là tên sát thủ bên cạnh Lưu Đức Luân”
Triệu Bắc Lâm đưa tay vuốt chòm râu nhỏ của mình, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Bên cạnh tức có hai tên vạm vỡ chủ động xin đi: “Sư phụ, bây giờ chúng con sẽ dẫn người đến quán bar đó lôi thằng khốn đó về đây”
Triệu Bắc Lâm nghĩ ngợi một lát rồi giơ tay chỉ bốn tên đồ đệ, nói với bọn họ: “Các con lập tức đi quán bar đi!”
“Vâng!”
Đồ đệ của Triệu Bắc Lâm đều khá nổi tiếng, bình thường ngang tàng bạo ngược tung hoành ngang dọc ở tỉnh thành.
Lập tức, bốn người lái xe khí thế bừng bừng đến quán bar.
Lúc này rất đông nhân viên đang dọn dẹp.
Bọn họ thấy lại có một nhóm người nữa xông vào, người nào người nấy sợ hãi co rúm vào trong góc.
Trên sân khấu quán bar, Hứa Hạo Nhiên vẫn đang ôm cây đàn guitar ung dung vừa đàn vừa hát.
Tiếng đàn guitar đột ngột dừng lại.
Lúc này Hứa Hạo Nhiên đột nhiên đứng lên, cậu đưa tay chỉ vào đám người trước mặt quát lớn.
“Chúng mày vẫn còn có gan đến đây sao?”
“Không sợ tao lại đánh chúng mày giống như chó rơi xuống nước ư?”
Đám người bước vào trước nhìn thấy bộ dạng chân tay gầy guộc của Hứa Hạo Nhiên, bỗng phá ra cười.
Trong đó có một tên khệnh khạng đi đến trước mặt Hứa Hạo Nhiên.
Không nói câu nào giơ chân đạp vào ngực Hứa Hạo Nhiên.
Nhưng đúng lúc này, bỗng có một hạt hướng dương bản ra từ phía sau Hứa Hạo Nhiên.
Hạt hướng dương đánh cực chuẩn xác lên mu bàn chân của tên lưu manh vạm vỡ này.
Hản lập tức kêu lên thảm thiết.
Tiếp đó cả người hản bản ngược ra sau ngã mạnh lên mặt bàn vừa mới bày ra xong.
Lúc này tất cả đều không khỏi bất ngờ.
Từ góc độ của bọn họ nhìn lên thì giống như chân của tên côn đồ đạp lên người Hứa Hạo Nhiên.
Kết quả bị cơ thể của Hứa Hạo Nhiên bật cho bản trở lại.
Ai mà có thể ngờ đến, Lý Hàng cầm một bịch hạt hướng dương ung dung nhàn nhã đứng trong một góc tối ở sau lưng Hứa Hạo Nhiên, đồng thời sau lưng anh còn một hàng người đang đứng xếp hàng.