Chương 86
“Hai chúng ta từng vào sinh ra tử, tôi nhắc nhở anh một câu tại đây.”
“Có những việc nên bỏ thì bỏ, nếu không dứt khoát thì đến lúc đó chắc sẽ loạn”
Câu nói này của Hổ Gia, tuy Triệu Bắc Lâm nghe lọt tai nhưng hản lại không để tâm.
Hôm nay Triệu Bắc Lâm đến đây không phải để nghe Hổ Gia dạy dỗ.
Hắn trực tiếp hỏi: “Anh, em vẫn còn một việc muốn hỏi anh, tên Lưu Đức Luân với anh có quan hệ gì không?”
Hổ Gia ngẫm nghĩ rồi nói: “Lúc trước có gặp qua vài lần, không thân lắm.”
Hổ Gia vừa nói xong câu này, Triệu Bắc Lâm vui mừng suýt vỗ tay!
Hôm nay hắn đến tìm Hổ Gia chính là muốn nghe câu này.
Ban đầu hắn vẫn luôn lo lắng Lưu Đức Luân có thể là thế lực mà Hổ Gia bồi dưỡng.
Nếu là như vậy thì hãn tấn công Lưu Đức Luân, Hổ Gia chắc chắn sẽ xen vào.
Tuy Hổ Gia rửa tay chậu vàng đã hơn mười năm Bình thường cũng rất ít khi đi hỏi chuyện của thế giới ngầm.
Nhưng chỉ có khi thật sự trải qua những năm tháng đó, người thật sự cùng Hổ Gia chiến đấu mới biết sự đáng sợ của Hổ Gia.
Tuy Hổ Gia sống ở Ninh Châu nhỏ bé, nhưng tìm khắp.
tỉnh thành người dám vuốt râu hùm của ông ta.
Chỉ có một vị “Gia” khác ở tỉnh thành!
Ngoài ra, ai đụng vào người đấy chết!
Nếu Lưu Đức Luân không có quan hệ gì với Hổ Gia.
Vậy thì Triệu Bắc Lâm sẽ không giữ Lưu Đức Luân trên thế giới này nữa.
Sau khi Triệu Bắc Lâm rời đi, Gấu Xám đứng bên cạnh thật sự không nhịn được nói một câu.
“Hổ Gia, tôi không hiểu tại sao ngài không nói thẳng với Lang Thúc chuyện của Lý tiên sinh?”
“Lý tiên sinh mới là ông chủ thật sự sau lưng Lưu Đức Luân”
Hổ Gia cười rồi nói: “Chuyện giang hồ ta đã không quan tâm rồi”
“Hôm nay ta hoàn toàn lấy thân phận là huynh đệ khuyến cáo Triệu Bắc Lâm”
“Tính cách của hắn ta biết rất rõ, cho dù nói nhiều hơn nữa hản cũng không nghe lọt tai”
“Sói vốn là loài tham lam, một khi ngửi thấy mùi thịt, chúng sẽ không chùn bước mà xông đến”
“Chỉ khi bọn chúng thật sự cảm thấy sự đáng sợ của đối phương thì chúng mới cụp đuôi bỏ chạy”
“Chỉ là lần này, không biết hắn có còn cơ hội bỏ chạy hay không”
Quán bar mà Hứa Hạo Nhiên đang ở lại bị người ta đập phá.
Hứa Hạo Nhiên lại bị đánh một lần nữa.
Từ lúc đến quán bar này hát, để hoàn thành giấc mộng âm nhạc trong lòng cậu ta, Hứa Hạo Nhiên bị tát không biết bao nhiêu lần.
Và hôm nay, cậu ta bị đấm.
Có một nhóm người đột nhiên xông vào quán bar, không nói câu nào túm lấy bàn ghế liều mạng đập phá.
Sau khi nhân viên quán bar và bọn chúng xảy ra xung đột, nhóm người này càng không kiêng dè gì mà đánh người.
Ca sĩ hát quán bar như Hứa Hạo Nhiên cũng bị bọn chúng đánh.
Cho dù Hứa Hạo Nhiên nói đi nói lại mấy lần rằng cậu chỉ đến đây làm thêm kiếm tiền.
Nhưng đối phương vẫn không tin.
Một tên côn đồ tóc nhuộm vàng đạp Hứa Hạo Nhiên một cái lăn quay ra đất.
Hắn trịch thượng nhìn xuống Hứa Hạo Nhiên, túm lấy một chai bia bên cạnh, đổ chất lỏng màu vàng của bia đổ từ trên xuống dưới người Hứa Hạo Nhiên.
“Hê hê hê, thằng oắt, mày muốn biết tại sao tao tẩn mày không?”
Hứa Hạo Nhiên lắc đầu.
Kết quả đối phương đánh một bạt tai.
Chỉ nghe một tiếng “bốp”.
Mặt trái của Hứa Hạo Nhiên đã bị đánh đỏ ửng lên.
“Tao hỏi lại một câu nữa, mày có muốn biết vì sao tao lại tẩn mày không?”
Hứa Hạo Nhiên không còn cách nào khác, chỉ đành gật đầu.
Kết quả, tay trái đối phương lại cho một bạt tai lên nửa khuôn mặt còn lại của Hứa Hạo Nhiên.
“Con mẹ mày thật không có lòng tự trọng!”
“Tao làm côn đồ hai ba năm rồi, chưa từng gặp phải đứa nào không có lòng tự trọng như mày, bị người ta đánh rồi mà lại còn muốn hỏi tại sao bị đánh?”
“Đánh người cần lý do sao, tao đánh mày cần lý do sao?”
Vừa nói, tên côn đồ tóc vàng lại vừa tay đấm chân đá lên người Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên bị đánh cũng thôi đi, nhưng cây guitar mà cậu tự bỏ tiền ra mua cũng bị tên côn đồ tóc vàng túm lấy đập mạnh xuống đất.
Đây là cục cưng của Hứa Hạo Nhiên đó.