Chương 65 Bà ngoại
Bà ấy thấy Liễu Ngọc Phần rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhận ra.
Hôm nay Liễu Ngọc Phần ăn mặc rất tươm tất gọn gàng.
Thoạt nhìn liền biết đây là một phu nhân của gia đình giàu có.
Trong ấn tượng của người phụ nữ này, hình như bà ấy không có người bạn như vậy.
Lúc này, Hứa Mộc Tình đi tới chào người phụ nữ trung niên: “Cháu chào bác ạ”
Người phụ nữ trung niên này là bác của Hứa Mộc Tình, Hà Nguyệt Cầm.
Mới đến lúc này, Hà Nguyệt Cầm mới dám chắc chắn thân phận của Liễu Ngọc Phần.
Với sự kiên quyết của Hà Nguyệt Cầm và Liễu Đông Thanh, gia đình Hứa Mộc Tình đi theo sau chiếc xe máy điện của bác về nhà.
Nhà của Liễu Đông Thanh là gian nhà gồm bốn phòng.
Trên bãi đất bằng phẳng trước nhà của họ có một bà lão.
tóc bạc đang ngồi phơi nắng.
Bà ôm một búi lạt tre lớn, đôi tay chai sạn đang bẻ những củ măng một cách gọn gàng.
“Bà ngoại!”
Ngay khi cửa xe được mở ra, Hứa Mộc Tình hét lên một tiếng nhẹ nhàng giòn giã.
Sau khi nghe tiếng gọi của Hứa Mộc Tình, lúc này bà cụ mới ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đục ngầu của bà lập tức lộ ra chút ánh sáng.
“Tình Tình, Tình Tình của bà về rồi đấy à!”
Bà cụ vội vàng đặt những lạt tre xuống bên cạnh, bà đứng dậy lảo đảo đi về phía Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, cũng không quan tâm người bà cụ phủ đầy bụi, cô giang rộng vòng tay ôm bà cụ thật chặt.
Lý Hàng xuống xe nhìn thấy cảnh này, anh không khỏi nở nụ cười ấm áp.
Chẳng mấy chốc cả nhà đã ngồi trong phòng khách trò chuyện.
Mẹ của Liễu Ngọc Phần sinh được một trai một gái.
Liễu Đông Thanh là con cả trong nhà.
Do điều kiện tài chính ở nhà có chút khó khăn nên Liễu Đông Thanh kết hôn muộn hơn so với em gái Liễu Ngọc Phần.
Con gái của Liễu Đông Thanh, Liễu Noãn Noãn, hiện đang học lớp mười hai, sắp tới phải thi đại học.
Vừa mới ngồi xuống, Liễu Ngọc Phần liền hỏi Hà Nguyệt Cầm.
“Chị dâu, tại sao anh trai em lại biểu tình trước cổng.
trường thế?”
“Với lại vừa nãy hình như em còn thấy rất nhiều giáo viên cũng ở đó, có chuyện gì vậy?”
Hà Nguyệt Cầm thở dài.
Bà nói với Liễu Ngọc Phần, ngôi trường mà Liễu Đông.
Thanh đang làm đã chuyển từ công lập sang tư thục cách đây vài năm.
Sau khi trường trở thành tư thục, số lượng học sinh dần giảm đi.
Cuộc sống của mọi người ngày càng khó khăn hơn.
Cách đây không lâu, tập đoàn họ Tô ở tỉnh thành đã lợi dụng lúc hiệu trưởng cũ nằm viện, không biết làm cách nào thuyết phục được con trai của hiệu trưởng cũ chuyển giao trường học cho tập đoàn của họ với giá rẻ.
Tập đoàn họ Tô dự định xây dựng trường thành một khu thương mại nhỏ.
Còn đối với giáo viên và học sinh của trường, họ lại không có sáp xếp gì cả.
Liễu Đông Thanh và một số giáo viên của trường giơ cao biểu ngữ trước cổng trường để biểu tình phản đối.
Hứa Hiếu Dương ngồi bên cạnh nghe xong không nhịn được mà thở dài.
Ông lắc đầu nói: “Làm như vậy không có tác dụng gì đâu, nhà họ Tô là dòng họ lớn nhất Giang Châu”
“Phạm vi kinh doanh của họ rất rộng”
“Vả lại họ đều thiết lập quan hệ với tất cả các quan cấp rồi”
“Họ dám phô trương thanh thế biến trường học thành một khu thương mại, điều này cho thấy những mối quan hệ về mặt pháp lý và thương mại đều được chuẩn bị ổn thỏa rồi”
biểu tình lần này của anh vợ nhất định sẽ không có tác dụng gì đâu”
Khi Hà Nguyệt Cầm nói chuyện, bà cố ý liếc qua chiếc Mercedes đang đậu ngoài sân.
Bà vốn định nói gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng thì bà cụ bên cạnh liền đột nhiên hét lên.
Bà ngoại đang nói chuyện với Hứa Mộc Tình thì đột nhiên tiểu tiện thất thường.
Liễu Ngọc Phần và Hà Nguyệt Cầm nhanh chóng đưa bà vào phòng tảm để tắm rửa sạch sẽ.
Mắt Hứa Mộc Tình đỏ hoe, cô nói: “Ba, hình như bệnh của bà càng ngày càng nặng rồi”
Hứa Hiếu Dương nặng nề gật đầu: “Bà của con cả đời chăm chỉ làm việc, đến khi tuổi già liền mắc bệnh như vậy. Ông trời thật không công bằng!”
Lý Hàng kéo Hứa Hạo Nhiên sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Bà ngoại bị bệnh gì vậy?”