Chương 53 Thật là chẳng ra cái thứ gì hế
“Đại ca nói, nếu cô chống cự thì sẽ lột sạch quần áo cô, sau đó vứt cô ra cổng chợ”
“Anh…
Sáng hôm sau, thư ký vội vàng bước vào văn phòng của Chủ tịch tập đoàn Thái An.
“Chủ tịch, chủ tịch Hoàng đến rồi, ông ấy chỉ đích danh muốn gặp ngài.”
“Ninh Châu làm gì có chủ tịch Hoàng? Không gặp, không.
gặp, lập tức kêu ông ta cút đi cho ta”
Hai ngày nay Thôi Hải Phong sắp phát điên lên rồi!
Một đống đổ nát bày ra trước mắt ông ta.
“Là chủ tịch Hoàng từ tỉnh thành đến.” Thư ký bổ sung thêm một câu.
Vài phút sau, hành lang bên ngoài cửa phòng tiếp khách vang lên tiếng bước chân vội vã.
Hai cha con Thôi Hải Phong và Thôi Thiên Tứ chạy lạch bạch vào phòng tiếp khách như chó ngửi thấy mùi Xương.
“Ai dô, anh Hoàng, ngọn gió nào đưa anh đến đây thế này?”
“Chú hai, chú đến rồi ạ”
Tỉnh thành tổng cộng có sáu gia tộc lớn, nhà họ Hoàng xếp thứ năm.
Tuy xếp hạng không cao.
Nhưng bọn họ ở tỉnh thành muốn mưa có mưa, muốn gió có gió.
Đến Ninh Châu thì lại càng cao cao tại thượng.
Cái gọi là gia tộc Thôi Thị của Thôi Hải Phong trước mặt người nhà họ Hoàng cũng chỉ là một lũ sa cơ thất thế mà thôi.
Người bây giờ ngồi trong phòng tiếp khách là Hoàng Kha.
– em trai của Hoàng Chấn.
Hoàng Kha là em thứ hai trong gia đình, địa vị trong gia tộc cũng hết sức quan trọng.
Sự xuất hiện của hắn khiến cha con Thôi Hải Phong vui mừng khôn xiết.
Sau khi hàn huyên, Hoàng Kha đi thẳng vào vấn đề nói: “Thôi lão đệ à, nghe nói em và Hứa Hiếu Dương chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu rất thân thuộc?”
Thôi Hải Phong cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên quen thuộc rồi, quen đến mức em sắp muốn ăn luôn hắn!”
Thôi Hải Phong nghiến răng nghiến lợi.
“Anh không biết đấy thôi, sở dĩ tên Hứa Hiếu Dương có thể leo lên làm Chủ tịch là vì hắn đem bán con gái đó.”
“Thật là chẳng ra cái thứ gì hết!”
Hoàng Kha nhẹ nhàng nói: “Tập đoàn Lăng Tiêu bây giờ vẫn chưa làm nên trò trống gì hết, phạm vi kinh doanh cũng chưa rộng lắm.”
“Nhưng mà..” Hoàng Kha thay đổi giọng điệu, “Một khi hắn làm lớn, thì tập đoàn Thái An của các người nguy hiểm đó”
“Anh trai sáng suốt, em tuy có lòng nhưng quả thật không làm gì được!”
“Cha con Hứa Hiếu Dương quả thật quá đê tiện.”
“Anh trai, anh cũng biết em là người thật thà, đối phó không lại loại tiện nhân bọn họ.”
“Em không được, nhưng anh thì có thể”
Câu nói này của Hoàng Kha khiến mắt Thôi Hải Phong bất giác vụt sáng.
“Anh trai nói thế là sao?”
“Anh nói thật với chú, lần này anh đến là để đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu.”
“Đại ca anh định thôn tính sáp nhập toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu, sau đó mới đối phó với tập đoàn Thiên Nhất của Lưu Đức Luân”
“Nếu chủ tịch Thôi chịu đứng giữa giúp đỡ, thì nhà họ Hoàng chúng tôi sẽ trả công hậu hĩnh cho chú.”
“Tôi nghe nói Chủ tịch Thôi vẫn luôn muốn phát triển kinh doanh ở tỉnh thành.”
“Nhưng ngặt nỗi không có quan hệ và tài nguyên ở tỉnh thành, rất nhiều kênh mãi không liên kết được?”
Thôi Hải Phong vội vã lựa ý trèo cao tiếp lời: “Anh trai, chỉ cần anh nói một câu, em đây nhất định vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ!”
“Dạy cho Hứa Hiếu Dương một trận nhớ đời! Để hắn hiểu rõ đạo lý làm người!”
Hoàng Kha mỉm cười gật đầu: “Ừm, chuyện này cứ thế mà làm”
“Hôm nay trước khi mặt trời lặn, anh sẽ khiến tập đoàn Lăng Tiêu nhỏ bé đó phải tạm ngừng kinh doanh chấn chỉnh lại!”
Sau sóng gió nhân viên từ chức tập thể lần trước, hiệ giờ toàn bộ nhân viên tập đoàn Lăng Tiêu trên dưới một lòng, mọi người đều dốc hêt sức làm việc chăm chỉ.
Hứa Mộc Tình là tổng giám đốc nhưng mỗi ngày đều vùi mình trong đống giấy tờ hồ sơ.
Lúc này, có người gõ cửa văn phòng của Hứa Mộc Tình.
Cô đã quen với nhịp gõ cửa của thư ký Trương Hiểu Bình, không cả ngẩng đầu: “Mời vào”
Trương Hiểu Bình vội vã bước vào: “Tổng giám đốc, không xong rồi!”
Người của bộ phận giám sát đến đây nói rằng chúng ta có rất nhiều thủ tục vẫn chưa thông qua thẩm định, kêu chúng ta tạm dừng kinh doanh để chấn chỉnh lại.