Chương 52
Không lâu sau, lại một chiếc xe van khác chạy đến.
Cánh cửa xe van vừa mở ra, Lý Hàng chậm rãi bước xuống.
Là anh ta?
Lôi Phi Phi không ngờ rằng Lý Hàng lại xuất hiện ở đây.
Những người này có quan hệ gì với Lý Hàng?
Chỉ thấy Lý Hàng giống như cư dân gần đó buổi tối ra ngoài tản bộ, thong thả từng bước đi về phía Lão Hổ.
Mấy người Lý Nhị Ngưu vừa nhìn thấy Lý Hàng vội vã đứng sang một bên đồng loạt cúi đầu: “Đại ca!”
Đại ca?
Lôi Phi Phi sững sờ nhìn đám người trước mặt.
Lúc này mới bàng hoàng tỉnh ngộ.
Chẳng trách đám người này lợi hại như vậy, hóa ra là Lý Hàng huấn luyện ra.
Lý Hàng bước đến trước mặt Lão Hổ với vẻ mặt bình thản.
“Nhị Ngưu”
“Đại ca”
“Cậu đấu với con hổ này, nếu hắn thắng thì thả bọn chúng đi; nếu hắn thua thì mỗi người giao ra một cánh tay một cái chân.
“Vâng!”
Lý Hàng quay người bỏ đi, rất nhanh sau đó, con hẻm phía sau vang lên tiếng kêu khóc thê thảm của Lão Hổi Từ giờ trở đi biệt hiệu của hắn chắc có lẽ sẽ sửa thành “Mèo ốm’ rồi.
Mười hai giờ đêm, Hoàng Du Quảng lại giật mình tỉnh dậy bởi ác mộng và cơn đau đớn giày vò.
Hắn kêu gào la hét trong căn biệt thự.
Hoàng Chấn vừa mới an ủi Hoàng Du Quảng xong, bước ra khỏi căn phòng.
Lúc này, quản gia gấp gáp đi từ phòng khách đến.
“Lão Gia, Tam Gia trở về rồi.”
“ỒI Lão Tam nhanh như vậy đã làm xong việc rồi sao?”
Hoàng Chấn vui mừng tột độ.
Có điều sắc mặt của quản gia không tốt lắm.
Quản gia không dám mở miệng, dẫn Hoàng Chấn đến phòng khách.
Vừa bước vào phòng khách, Hoàng Chấn ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc, giống hệt mùi phân gà vịt.
Hoàng Chấn bịt mũi cau mày, nhìn thấy mấy người nằm ngổn ngang ở trong phòng khách.
Khắp người những tên này dính đầy phân gà vịt, trên người còn không ít lông gà lông vịt.
“Việc này là thế nào đây?” Mặt Hoàng Chấn bàng hoàng.
Quản gia đứng bên cạnh vội vã nói: ‘Lúc nãy có một chiếc xe tải chở gia cầm đậu trước cửa biệt thự nhà ta, rồi vứt mấy người bọn họ xuống.”
“Tài xế nói, đây là đặc sản Ninh Châu gửi đến.”
Trương Toàn Vũ – Một trong Tứ Đại Thiên Vương của tỉnh thành giờ đây giống một đống bùn nhão nằm trên ghế Sofa.
“Lão Taml”
Hoàng Chấn giật mình vội vã chạy qua xem.
“Lão Tam! Là kẻ nào đánh cậu ra nông nỗi này?”
Hoàng Chấn nắm lấy người em trai cùng mẹ khác cha của mình, sự tức giận dữ dội khiến đồng tử của ông ta run bắn lên.
“Đại ca, Lưu…Lưu Đức Luân, Hứa Hiếu Dương, và ..”
Trương Toàn Vũ còn chưa nói hết câu đầu đã vẹo sang một bên ngất lịm đi.
“Lưu Đức Luân! Hứa Hiếu Dương! Các người chờ đó cho ta! Chờ đó cho talII”
Lúc này, Lão Hổ nằm bẹp dưới đất cũng ráng thều thào.
được một câu: “Còn Lý Nhị Ngưu nữa…”
Cũng trong lúc này, ở khu lão thành Ninh Châu, trong một chiếc taxi.
“Lý Nhị Ngưu, tên khốn kiếp này, mau thả bà xuống!”
“Bịch!”
Lý Nhị Ngưu ném thẳng Lôi Phi Phi quần áo trên người đã rách tươm xuống chiếc giường lò xo.
Lôi Phi Phi bịt chặt mũi theo bản năng khi rơi xuống giường.
€ô ta quen nghĩ rằng giường của đàn ông chắc chắn là hôi.
Kết quả phát hiện, giường của Lý Nhị Ngưu vô cùng sạch sẽ.
Chăn của hắn cũng gấp gọn gàng vuông vắn giống như.
một miếng đậu phụ Căn phòng này rất nhỏ, nhưng sắp xếp rất ngăn nắp, không khí trong phòng cũng không có bất cứ mùi lạ nào hết.
“Ê! Anh định làm gì tôi?”
Nhìn Lý Nhị Ngưu như khúc gỗ đứng bên cạnh mình, Lôi Phi Phi hung dữ nhìn chằm chằm vào hắn.
“Đại ca nói rồi, đợi đến khi chân cô có thể tự đi đứng được thì mới thả cô đi.”
“Ban ngày tôi đi huấn luyện, cô đứng bên cạnh xem, buổi tối cô ngủ trên giường tôi ngủ dưới đất.”
Lôi Phi Phi vênh mặt lên: “Nếu tôi nói không thì sao?”