Chương 483
Đối với câu hỏi của Hầu Thụy Niên, Lai Phúc không có cách nào trả lời.
Bởi vì từ trước đến nay Nữ hoàng Phố Wall này làm chuyện gì cũng không tuân theo quy tắc!
Không ai có thể đoán được ý định thực sự của cô ấy Ngay cả bố mẹ đẻ của cô cũng không thể theo kịp cô.
Mặc dù bây giờ cô vẫn là Ngũ tiểu thư của gia tộc họ Vũ.
Nhưng trên thực tế, cô đã bảy năm không Về nước, cho dù có về thì cũng sẽ tới nhà họ Lý.
Nếu thực sự muốn nói là nhà giàu thì chính Vũ Khuynh Mặc đã là người giàu có rồi!
“Ninh Châu! Ninh Châu!”
“Chắc chắn nơi này phải có thứ gì đó”
“Bây giờ ông hãy lập tức cho ‘Ảnh Sát Đội” tới Ninh Châu.”
“Cho dù có phải Lật tung Ninh Châu thì cũng Tìm ra mục đích của Vũ Khuynh Mặc”
“Ngoài ra, tôi đã quá mệt mỏi với việc phỏng đoán thân phận của Lý Hàng rồi”
“Cậu ta cũng chỉ là một con kiến, không cần phải nghĩ nhiều.”
“Ông bảo ‘Ảnh Sát Đội’ tiêu diệt Lý Hàng cho tôi”
“Nếu Tập đoàn Lăng Tiêu này muốn ngáng đường, vậy thì thuận tiện giết hết cả gia tộc này luôn!”
Hầu Thụy Niên ánh mắt sắc bén, trong mắt hiện lên vẻ âm hiểm, toàn thân nồng nặc sát khí!
Ảnh Sát Đội là hội sát thủ được gia tộc họ Hầu đặc biệt nuôi dưỡng Chúng đều là những đứa trẻ mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi.
Dù là nam hay nữ, khi mới ba đến năm tuổi sẽ bị ném vào một môi trường vô cùng khắc nghiệt, để thiên nhiên thay chúng quyết định sống chết. Một khi thông qua cấp độ đầu tiên.
Tiếp theo sẽ có những người có chuyên môn đến huấn luyện chúng theo cách rất tàn nhẫn.
Trong suốt quá trình huấn luyện này, chết người là chuyện rất bình thường.
Trong sự nghiệp huấn luyện hơn mười mấy năm, chúng chỉ có một niềm tin duy nhất, đó là phải sống sót.
Để có thể sống sót, chúng không chỉ phải trải qua nhiều lần vào sinh ra tử mà đồng thời còn phải tận tay giết những người bạn đồng hành của mình.
Tàn nhãn.
Không nhân tính.
Đây là đặc điểm lớn nhất của các thành viên trong Ảnh Sát Đội.
Một khi Ảnh Sát Đội được cử đi thì nhất định sẽ đổ máu, chết người!
Lần này Hầu Thụy Niên cử toàn bộ Ảnh Sát Đội tới Ninh Châu.
Có thể thấy ông ta rất coi trọng chuyện này.
Với ông ta, Lý Hàng nhất định phải chết!
“Rầm!”
Trong dinh thự biệt thự.
Kèm theo âm thanh chói tai.
Một món đồ sứ trị giá hàng trăm nghìn tệ bị Chu Mỹ Trân tức giận đập vỡ tan tành.
Chu Mỹ Trân chỉ vào Đàm Xuân Linh.
“Thứ vô dụng, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, ta nuôi cô có ích lợi gi?
Chu Mỹ Trân tức giận, cảm thấy đập cái gì cũng không đủ để trút giận.
Bà ta nhấc đôi giày cao gót lên, đá mạnh vào người Thôi Thiên Tứ đang quỳ bên cạnh Mỗi cú đá, đôi giày cao gót nhọn hoắt đó đều để lại vết bầm tím trên làn da vốn đã đầy thương tích của Thôi Thiên Tứ!
Thôi Thiên Tứ vẫn luôn cúi đầu.
Anh ta cần răng chịu đựng sự hành hạ không ngừng của Chu Mỹ Trân.
Từ góc độ mà Chu Mỹ Trân không nhìn thấy, hai mắt Thôi Thiên Tứ sáng rực lên Sự phần nộ!
Sự thù ghét!
Sự xảo quyệt!
Chu Mỹ Trân trút giận lên người Thôi Thiên Tứ, sau đó nói với Đàm Xuân Linh: “Bây giờ cô lập tức đem người đến bắt Lý Hàng cho ta”
Thân là người đứng đầu gia tộc họ Chu.
Chu Mỹ Trân từ nhỏ đã muốn hô mưa gọi gió gì cũng được.
Khi còn trẻ, bà ta lấy việc chơi đùa đàn ông làm thú vui.
Theo bà ta, đám đàn ông đó có thể chơi đùa phụ nữ một cách bừa bãi.
Vậy đương nhiên bà cũng có thể chơi đùa với những chàng trai trẻ trắng trẻo kia.
Trong thời gian dài đã qua, bà không biết mình đã chơi biết bao nhiêu người đàn ông rồi.
Nhưng chỉ cần là người mà bà thích, bà nhất định phải có được.
Sau khi chơi đùa đến phát ngán rồi.
Thì vứt Thì đốt.
Thì phá hủy.
Cất nhỏ làm nước sốt thịt.
Đều không quan trọng.
Dù sao thì bà cũng đã chơi rồi, sảng khoái rồi.
Lúc này, Đàm Xuân Linh mới cúi đầu nói với Chu Mỹ Trân: “Tiểu thư, chúng ta không đủ nhân lực”
“Bên cạnh Lý Hàng có một cao thủ rất lợi hại, tôi đánh không lại anh ta.”
Chu Mỹ Trân bước đến chỗ Đàm Xuân Linh, chỉ tay vào cái đầu khổng lồ của Đàm Xuân Linh và nói: “Đầu cô đều là cơ bắp hay sao hả?”