Chương 472 Thái độ cứng rắn,
‘Vẻ mặt lạnh lùng.
Đám người Bùi Tri Liêm như thể đang đeo một chiếc mặt nạ, ai nấy đều không có biểu cảm gì.
Hứa Liêm: Tình đứng dậy nói với Bùi Tri tôi.
“Bốp!”
Bùi Tri Liêm đập mạnh xuống bàn.
“Bây giờ lập tức dừng hai dự án bất động sản mà tập đoàn của cô đang tiến hành cho tôi”
Hứa Mộc Tình nhíu mày: “Tại sao anh đây.
lại muốn dừng dự án của chúng tôi?”
“Chúng tôi đã hoàn thành tất cả các thủ tục, và không có bất cứ hành vi vi phạm quy định nào.”
“Có vi phạm hay không chỉ dựa vào cô nói là được à? Tôi nói cho cô biết, bây giờ tôi nói các người vi phạm thì chính là vi phạm!
u cầu các người dừng dự án thì các người phải lập tức dừng nó lại! Nếu không, các người không gánh vác được hậu quả đâu!”
Đôi mắt sáng như ngọc đen của Hứa Mộc Tình lộ ra ý chí kiên định.
Cô dùng giọng nói trong trẻo, dễ nghe nói với Bùi Tri Liêm.
“Chúng tôi sẽ không vì một câu nói của anh mà dừng dự án trị giá hàng tỷ nhân dân tệ!”
“Ha ha” Bùi Tri Liêm cười lạnh một tiếng, trên mặt mang theo vẻ khinh thường: “Đám điêu dân như các người ấy à, chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!
Nói xong, anh ta lấy một tờ giấy mỏng từ.
tay nhân viên gần đó rồi đặt lên bàn.
“Thấy gì chưa? Văn kiện đã có rồi, các người lập tức dừng dự án lại cho tôi, nếu không..”
Cũng vào lúc Bùi Tri Liêm ở trước mặt Hứa.
Mộc Tình và những người khác ra vẻ ta đây thì Lý Hàng và Vương Tiểu Thất đã đứng ở cửa.
Lý Hàng nháy mắt với Vương Tiểu Thất Anh nhét một vật to bằng lòng bàn tay vào.
tay Vương Tiểu Thất.
‘Vương Tiểu Thất mỉm cười gật đầu, lập tức.
đi về phía Bùi Tri Liêm.
Khi đi ngang qua Bùi Tri Liêm, cậu ta dùng tốc độ rất nhanh dùng tay phải đút một vật gì đó vào túi Bùi Tri Liêm.
Từ đầu đến cuối, Bùi Tri Liêm đều không phát hiện hành động nhỏ này của Vương Tiểu Thất.
Sự xuất hiện của Lý Hàng khiến Hứa Mộc Tình có cảm giác an toàn, được che chở.
Cô nâng cần cổ dài trắng nốn thanh tú lên rồi nghiêm mặt nói: “Văn kiện này, thoạt nhìn cũng biết không có bất cứ hiệu lực pháp lý nào”
“Chúng tôi sẽ không dừng dự án vì một số cáo buộc không chính đáng”.
Hai mắt Bùi Tri Liêm đột nhiên trừng lên, anh ta đá một cước vào chiếc ghế bên cạnh Anh ta bày ra một tư thế vô cùng hung ác, nhìn chằm chằm Hứa Mộc Tình nói: “Tôi nói cho cô biết, cô chính là rượu mời không muốn mà muốn uống rượu phạt”
“Hôm nay tôi đến đây cũng chỉ là một cảnh.
cáo nhỏ.”
“Nếu bây giờ các người dừng dự án thì có lẽ chuyện này còn có đường lui Về sau”
“Còn nếu để tôi trở về lấy công văn chính thức đến đây thì các người chịu không nổi mà cút đi thôi!”
Lúc này, Lý Hàng bước vào, nhàn nhạt nói: “Rốt cuộc cũng là người có văn hóa, ăn nói dễ nghe, chẳng khác gì người kể chuyện”
“Nếu vị lãnh đạo này đã nói hay như vậy, thì đưa lên TV để mọi người cùng nghe nào”
Trong khi nói, Lý Hàng búng tay một cái Đột nhiên, bên ngoài tràn vào số lượng lớn phóng viên và máy ảnh.
“Tách tách!”
“Tách tách!”
“Tách tách!”
Đèn flash của máy ảnh chốc chốc lại sáng lên.
Bùi Tri Liêm sợ tới mức vội lấy hai tay che mặt.
Anh ta hét lên: “Tất máy đi cho tôi!”
“Các người có biết tôi là ai không?”
“Không có sự cho phép của tôi mà các người dám chụp ảnh!”
Một phóng viên lập tức đưa micro đến trước mặt Bùi Tri Liêm: “VỊ lãnh đạo ni chúng tôi là phóng viên của đài truyền hình Phương Đông.
Xin anh cho biết, tại sao anh lại muốn dừng dự án của Tập đoàn Lăng Tiêu? Không biết có cơ sở nào không?”