Chương 469
“từ, Giọng nói của Lý Tấn dần trầm xuống: “Đây đúng là vấn đề khiến người ta đau đầu”
“Con bé Khuynh Mặc này tôi nhìn nó từ nhỏ đến lớn”
“Mỗi năm nó đều về đây một chuyến, trò chuyện tặng quà.”
“Tôi đã quen với sự tồn tại của nó.”
“Cũng coi nó như con dâu”
“Còn về Hứa Mộc Tình, nói đi nói lại, bây giờ tôi vẫn còn chưa biết nó trông như thế nào nữa”
Lý Lâm cẩn thận nói một câu thăm dò: “Thời gian gần đây sức khỏe của phu nhân đã có chuyển biến tốt”
“Bác sĩ cũng hi vọng phu nhân có thể ra ngoài dạo để phu nhân có thể thư giãn.”
“Hay là lão gia và phu nhân cùng đi Ninh Châu chơi một chuyến?”
“Nghe nói Ninh Châu có một ngôi chùa rất nổi tiếng.”
“Đó là một ngôi chùa cổ nghìn năm, xin quẻ ở đó rất linh nghiệm”
Lý Tấn không nói gì, nhưng trong mắt ông đã xuất hiện tia khao khát.
Trong một trang viên trên bờ biển ở Thượng Hải.
Thôi Thiên Tứ chỉ mặc một chiếc quần lót trên người, hai tay ôm chặt cơ thể, co ro.
trong góc nhà.
Đây là một không gian bí mật.
Căn phòng không lớn, không có bất cứ đồ dùng nào.
Trên các bức tường trong phòng, đều đọng một tầng sương mỏng.
Thôi Thiên Tứ run rẩy toàn thân.
Hân đã ở đây hơn hai tiếng rồi Tay chân đều đã tê liệt.
Ngay cả hít thở cũng dần chậm lại.
Hản cảm thấy sắp chết đến nơi rồi.
“Cạch!”
Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Thôi Thiên Tứ bò lăn xông ra ngoài Nhưng vừa ra khỏi căn phòng, bên ngoài lập tức có người buộc xích chó lên cổ hắn.
Tiếp đó, một người phụ nữ cơ bắp toàn thân lôi sợi xích xách cả người Thôi Thiên Tứ lên.
Cô ta buộc Thôi Thiên Tứ lên một cây cột ắt, sau đó cung kính đứng bên cạnh.
“Cộp…cỘp…
Kèm theo tiếng giày cao gót gõ trên nền đất cứng.
Một bà già mặc quần áo da, đi giày cao gót màu đen, mái tóc dài màu bạc xuất hiện trước mặt Thôi Thiên Tứ.
Người phụ nữ này chính là Chu Mỹ Trinh – vợ trên pháp luật của Thôi Thiên Tứ.
Chu Mỹ Trinh đã hơn bảy mươi tuổi.
Nhưng da dẻ của bà ta nhìn vẫn rất trắng nốn mềm mại.
Trên mặt tuy có nếp nhăn, nhưng so với những người bằng tuổi nhìn trẻ trung hơn rất nhiều.
Quần áo bà ta mặc trên người trông rất lạ, trong tay cầm một sợi roi da dài.
“Vúu”
“Bốp!”
Chu Mỹ Trinh vừa xuất hiện, sợi roi da lập tức rơi lên người Thôi Thiên Tứ.
Thôi Thiên Tứ bị quất toàn thân run rẩy, nhưng hắn không dám kêu.
Bởi vì Chu Mỹ Trinh không thích nghe tiếng đàn ông kêu gào.
“Bếp!
“Bốpi”
‘Bốpi”
Chu Mỹ Trinh càng quất càng dễ chịu, từng roi nối tiếp nhau vụt lên người Thôi Thiên Tứ.
Rất nhanh sau đó, Thôi Thiên Tứ đã thương tích đầy mình.
Chu Mỹ Trinh tiện tay quăng roi ra, nói với người phụ nữ vạm vỡ bên cạnh: “Tạt nước, xát muối”
Người phụ nữ vạm vỡ đó tạt một chậu nước lạnh lên người Thôi Thiên Tứ.
Tiếp đó, cô ta cầm một túi muối chà lên người Run rẩy!
Run rẩy liên tụ!
c Vốn dĩ bị roi quất đã đau đớn không nhịn được.
Giây phút vết thương chạm vào muối lại càng khiến Thôi Thiên Tứ đau đớn đến trợn mắt Chu Mỹ Trinh đi đến trước mặt Thôi Thiên Tứ.
Bà ta đeo găng tay màu đen Bà ta giơ một ngón tay nâng mặt Thôi “Thiên Tứ lên.
“Chậc chậc chậc, nhìn gương mặt đẹp trai này xem”
“Bây giờ chác chắn cảm thấy rất đau đúng.
không”
“Anh phải biết, số tiền anh làm mất, lòng tôi đau như cơ thể anh bây giờ ấy”
“Tôi không cố ý, tôi không cố ý, đều là tại tên Lý Hàng..”
“Suyt, đừng nói, yên lặng, anh biết tôi thích đàn ông yên lặng mà”“
Chu Mỹ Trinh đưa tay lên chặn môi Thôi Thiên Tứ.
Lúc này, khuôn mặt không biết đã phẫu thuật thẩm mỹ bao nhiêu lần của bà ta.
Nở một nụ cười khiến toàn thân Thôi Thiên Tứ nổi hết da gà.