Nếu mà là tôi, tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn để xin được cấp phép cho miếng đất đó”
“Xây nó thành một tòa nhà cao nhất trong khu vực với tốc độ nhanh nhất!”
“Châu Tôn Mậu”, Chu Hạn Văn hừ lạnh, “Một lão già gần đất xa trời, tôi phải trông xem, rốt cục ông đang có ý đồ gì?”
Sau khi xây xong hoa viên, lại có một nhóm thợ khác nhanh chóng vào cuộc.
Bọn họ xây dựng những ngôi nhà hiện đại bằng gỗ hoàn toàn giữa cây cỏ.
Những căn nhà này cao nhất chỉ có ba tầng Mỗi căn nhà đều do Châu Tôn Mậu dày công thiết kế.
Mộc mạc lại rất hiện đại.
Bất kể là mỹ quan hay thực dụng, đều đạt đến hiệu quả của một đại sư.
Các căn nhà được phân bố ở các góc của hoa viên.
Nếu từ trên cao nhìn xuống, sẽ phát hiện những căn nhà này liên kết với nhau thành hình dáng chòm sao Bắc Đẩu.
Những căn nhà này khi vừa mới xây dựng đã thu hút sự quan tâm chú ý của rất nhiều người cũng như các đơn vị truyền thông lớn.
Sự chế giễu ban đầu của mọi người dần dần chuyển thành thán phục.
Sau sự thán phục là ngưỡng mộ.
Tại sao lại ngưỡng mộ?
Bởi vì tập đoàn Lăng Tiêu bỏ ra hai mươi tỷ mua một miếng đất.
Lại tốn thêm vài trăm triệu chỉ xây bảy căn nhà trên mảnh đất này.
Bảy căn nhà này không phải dùng để bán mà là để ở.
Nó là văn phòng công ty bất động sản ở Thượng Hải của tập đoàn Lăng Tiêu!
Thượng Hải là tấc đất tấc vàng!
Tìm đỏ mắt khắp đất Thượng Hải cũng chỉ có tập đoàn Lăng Tiêu dám chơi ngầu như vậy!
Chỉ có tập đoàn Lăng Tiêu mới có thể cho nhân viên của họ làm việc giữa hoa cỏ cây cối.
‘Vô hình trung, tập đoàn Lãng Tiêu đã thực hiện một quảng cáo độc đáo không giống ai.
Không thể sao chép!
Ngày hội tuyển chọn của tập đoàn Lăng Tiêu cũng tiến hành trong buổi chiều hôm đó.
Quảng cáo vừa mới phát ra, đã có vài trăm tinh anh xã hội tranh giành đến báo danh ứng tuyển.
Giờ phút này, Lý Hàng và Hứa Mộc Tình đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây.
Tuy phía không xa chính là đường cái.
Ngẩng đầu nhìn qua ngọn cây và tán lá rậm rạp là có thể nhìn thấy những tòa nhà cao Tầng.
Trong làn gió nhẹ ấm áp, Hứa Mộc Tình lại ngửi thấy hương vị của thiên nhiên.
Không khí nơi đây thật trong lành.
Ngay cả ánh nắng chói chang rọi xuống nền đá xanh cũng trở nên vô cùng lãng mạn Lý Hàng nắm tay Hứa Mộc Tình đi qua con đường nhỏ, đứng trước một mảnh vườn.
Lý Hàng đưa tay chỉ một khoảng trống phía trước và nói: “Sang năm vào ngày lễ tình nhân, chỗ này sẽ mọc lên một rừng hoa hồng, đó chính là món quà anh tặng em vào ngày lễ tình nhân”
Hứa Mộc Tình kinh ngạc đưa cánh tay mảnh mai lên che môi.
Từ trước đến giờ Lý Hàng luôn “ăn hiếp” cô, trêu ghẹo cô.
Hứa Mộc Tình chưa từng nghĩ rằng Lý Hàng lại lãng mạn như vậy.
Nhưng lúc này hai cánh môi Hứa Mộc Tĩnh đã hơi mm lại.
Mặc dù cách đó không xa, đã có rất nhiều đóa hoa nở rộ, cỏ cây rực rỡ sắc màu.
Nhưng những gì nhìn thấy bây giờ vẫn chỉ là một bãi đất trống rỗng.
Cô hơi bất mãn nhìn Lý Hàng nói: “Quà lễ tình nhân chẳng phải nên bất ngờ sao?”
“Bây giờ nói ra hết rồi, vậy thì còn gì là bất ngờ nữa?”
“Đúng thế, lễ tình nhân sang năm sẽ không còn bất ngờ nữa, nhưng anh không thể đợi được nữa.
Khi Lý Hàng nói câu này, anh đã tiến lại gần Hứa Mộc Tình.