Chương 456
Triệu Xương Hà gật đầu, rồi như nhớ ra điều gì, hẳn vội nói: ‘À, đúng rồi”
“Tên Đường Quán Lễ đó đã chờ ở phòng tiếp khách khá lâu rồi”
“Chẳng phải lúc trước cậu Thôi hứa sẽ cho hẳn một vị trí sao”
Thôi Thiên Tứ cười lạnh: “Chó không trung thành là đồ vong ơ phụ nghĩa”. “N 4 ) “Ngay cả chủ nhân mà hán cũng bán đứng được, sau này chỉ cần người khác cho hản tiền, hắn cũng sẽ bán đứng ta”
“Anh tìm đại hai đứa vệ sĩ đuổi hắn đi cho tôi”
“Vâng!”
Triệu Xương Hà gọi điện kêu hai vệ sĩ đến phòng tiếp khách đuổi Đường Quán Lễ đi”
biết từ lúc nào, bên trong đã có ba người ngồi đó.
Ba người này là Lý Hàng, Vương Tiểu Thất và Đường Quán Lễ.
Hai gã vệ sĩ định lên tiếng thì Vương Tiểu Thất đã khẽ lay người.
Trong nháy mắt, Vương Tiểu Thất đã cuốn theo một cơn gió lạnh nhào đến hai gã vệ sĩ.
“Bịch! Bịch!”
Vương Tiểu Thất nhanh gọn dứt khoát đánh ngất hai gã vệ sĩ, trói chặt rồi quăng vào trong góc bên cạnh.
“Tính toán thời gian, bọn Thôi Thiên Tứ chắc cũng sáp về rồi, chúng ta bắt đầu ra tay thôi.”
Trong lúc nói chuyện, Lý Hàng dẫn Vương Tiểu Thất và Đường Quán Lễ tiến về văn phòng của Thôi Thiên Tứ.
Trong họ hàng trực hệ của gia tộc Chu Thị, tổng cộng chia ra ba nhóm lợi ích.
Nhóm lợi ích thứ nhất chính là Chu Minh Thiệu – trưởng tộc hiện tại của gia tộc Chu Thị.
Ông ta tiếp nhận vị trí trưởng tộc của gia tộc, đồng thời cũng nắm chắc trong tay việc kinh doanh của cả gia tộc.
Gia tộc Chu Thị bắt đầu từ triều đại nhà Minh đã kinh doanh thương mại ở nước ngoài.
Họ có trong tay mười mấy chiếc tàu vận tải loại chục ngàn tấn, mở ra các tuyến đường hàng hải khắp thế giới.
Mỗi năm thu được khoản lợi nhuận vô cùng khổng lồ.
Những khoản lợi nhuận này có cả công khai lẫn ngầm.
Trên phương diện công khai, chỉ cần thông qua số liệu kế toán là có thể tính được rõ ràng.
Còn phương diện ngầm thì không thể thông qua số liệu Sổ sách.
Chỉ có thể thông qua một số kênh rửa sạch số tiền này.
Và người phụ trách rửa tiền cho gia tộc Chu Thị chính là Chu Mỹ Trinh – bà vợ vừa mừng thọ bảy mươi tuổi của Thôi Thiên Tứ!
Bề ngoài thì lần này Thôi Thiên Tứ về Thượng Hải để tìm tập đoàn Lăng Tiêu báo thù.
Thực ra Thôi Thiên Tứ còn gánh trên vai một nhiệm vụ khác.
Chính là rửa sạch một trăm tỷ!
Trước khi một trăm tỷ này được rửa sạch thì không thể nộp vào tài khoản ngân hàng được.
Cho nên, chỉ có thể dùng tiền mặt!
Sở dĩ Lý Hàng kêu Đường Quán Lễ tiếp cận Thôi Thiên Tứ là để tìm ra nơi cất giữ một trăm tỷ tiền mặt này.
Đường Quán Lễ là một người suy nghĩ tỉ mỉ.
Qua mấy ngày tiếp xúc với Thôi Thiên Tứ, cộng thêm sau khi quan sát kỹ càng, anh ta phát hiện số tiền này đang cất giấu trong văn phòng của Thôi Thiên Tứ.
Độ dày của một tờ một trăm đồng la 0,.
1 mét, diện tích là 0,011935 mét vuông.
Một mét khối khoảng tám triệu ba trăm tám mươi ngàn.
Để cùng lúc cất giữ một trăm tỷ cùng một chỗ ít nhất cần một nghìn hai trăm mét khối.
Đường Quán lễ đã điều tra từ trước, diện tích một tầng của tòa nhà văn phòng này khoảng hơn một ngàn sáu trăm mét vuông.
Thôi Thiên Tứ muốn giấu toàn bộ số tiền này thì bắt buộc phải dùng cả một tầng.
Trong cả tòa nhà chỉ có văn phòng của Thôi Thiên Tứ là có đủ điều kiện!
Văn phòng của Thôi Thiên Tứ ở tầng trên cùng của tòa nhà, bắt buộc phải dùng thang máy mới có thể đi đến được tầng này.
“Ding!”
Cửa thang máy mở ra.
Sau khi ba người đi vào, Vương Tiểu Thất ấn mấy lần vào nút số tầng trên cùng, kết quả phát hiện thang máy không nhúc nhích.
Đường Quán Lễ lên tiếng: “Muốn lên tầng trên cùng phải có thẻ đặc biệt”
“Ngoài Thôi Thiên Tứ ra, còn có một thư ký riêng của hắn có tấm thẻ này, để tôi xuống lấy tấm thẻ này”
Kết quả Lý Hàng nhẹ nhàng nói: “Không cần phiền phức vậy.
“Bịch!”
Một cú đấm mạnh mẽ đập lên bảng thang máy.
Tiếp đó, thang máy tự khởi động, chầm chậm đi lên tầng trên cùng.
“Ding.”
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Vương Tiểu Thất và Đường Quán Lễ bất giác đưa mắt nhìn nhau.
Hai người nhìn theo lưng Lý Hàng, trong máy tràn đầy sự sùng bái và kính phụ!
c Quả nhiên là đại ca!
Quá siêu luôn!
Thực ra văn phòng của Thôi Thiên Tứ không lớn lắm ở đây có một căn phòng riêng.
Lý Hàng đi một vòng quanh căn phòng.
Sau đó dừng lại trước một tấm gương lớn.
Tay của Lý Hàng võ nhẹ hai cái lên tấm gương.
Tiếp đó, trong góc tấm gương xuất hiện một nút bấm.
Thông qua nút bấm, tấm gương tự động mở ra.
Một bức tường chống trộm lớn bằng thép hiện ra trước mặt ba người.
Lý Hàng búng tay cái chóc: “Tiểu Thất, đến lượt cậu ra tay rồi”
“Okiel”
Vương Tiểu Thất vốn là một tên trộm, trong chốc lát đã mở được bức tường thép chống trộm nhìn có vẻ khí phái này.
“Cạch!”
Kèm theo một tiếng giòn tan.
Bức tường chống trộm đã bị Vương Tiểu Thất từ từ kéo ra.
Giây phút ba người bước vào phòng, mắt Vương Tiểu Thất và Đường Quán Lễ trợn to lên, miệng thốt lên kinh ngạc.
“WowIII”
Tiền!
Trong mát nhìn thấy toàn tiền là tiền!