Chương 416
Đầu rơi lăn lóc, trong phút chốc tiếng la hét không ngừng vang lên khắp phòng khách!
Đây là một trận đồ sát.
Trước mặt bốn đại tông sư, những cao thủ của thế giới ngầm ở Thượng hải giống như những con kiến, mặc cho đối phương đè bẹp.
Quá dễ dàng!
Họ giống như từng khóm rau dấết đất, mặc cho nông: dân hái xuống!
Chưa đến vài phút, toàn bộ phòng khách đã bị nhuộm.
đỏ máu.
Chết rồi! Tất cả chết hết rồi!
Chỉ còn Ngô Chí Vinh và bốn đại tông sư đứng đó.
Ngô Chí Vinh không để ý đến máu tươi dính trên người, cung kính nói với bốn đại tông sư.
“Những tên bên ngoài kia giao cho tôi, phải nhờ bốn vị đại tông sư xử lý sư huynh tôi rồi.”
Ngô Chí Vinh lại nói: “Từ nhiều năm trước sư huynh tôi đã là đại tông sư rồi”
“Khi bốn vị giao thủ với ông ta nhất định phải cẩn thận”
“Không chừng ông ta vẫn còn giấu tuyệt chiêu nào đó.
mà chúng ta không biết”
“Hừ, một lão già đã bước một chân vào quan tài thì có gì đáng sợ chứ?”
“Người mà mấy chục năm đều không tiến bộ, bá chiếm vị trí tốt như vậy, nên chết từ lâu rồi mới đúng”
Vừa dứt lời, bốn đại tông sư đồng loạt vụt biến mất.
Dù họ đã rời đi, nhưng Ngô Chí Vinh vẫn khúm núm khom lưng cười niềm nở đưa tiễn: “Bốn vị đi thong thả”
Tĩnh lặng!
Khắp phòng khách tĩnh lặng lạ thường.
Trong không khí ngập tràn mùi máu tanh nồng nặc.
Nhìn xác chết lạnh lẽo xung quanh.
Một niềm vui sướng hân hoan ùa vào tim Ngô Chí Vinh, ông ta giang hai tay cười lớn.
“Hê hê hê! Ha ha hai”
“Là của ta rồi, đều là của ta rồi!”
“Vất vả mấy chục năm cuối cùng cũng được đền đáp.”
“Bắt đầu từ bây giờ, Thượng Hải chính là địa bàn của tai”
Và đúng lúc này, cửa lớn đột ngột từ từ mở ra.
Ngay khi Ngô Chí Vinh quay đầu nhìn ra cửa, mắt ông ta đột nhiên trợn lên.
“Sư huynh?”
“Sao huynh lại đến đây? Sao huynh lại ở đây? Không phải huynh đi đối phó tên Lý Hàng đó sao?”
Tuy Ngô Chí Vinh sợ đến mức tim run rẩy.
Nhưng khi nói chuyện ông ta vẫn cố kiềm chế cảm xúc.
của mình.
Trong lúc nói, ông ta vội đi đến trước mặt Chung Vô Thất.
“Sư huynh, huynh nghe đệ giải thích, lúc nấy…”
“Không cần giải thích, những lời lúc nãy đệ nói và những gì đệ làm, ta đều đã biết hết rồi.
“Sư huynh, chuyện không phải như huynh nghĩ đâu, đệ cũng là bị ép buộc!”
“Là nhà họ Uông sai người đến uy hiếp đệ, nếu đệ không làm như vậy thì sẽ chết!”
Ngô Chí Vinh vừa nói vừa lùi lại.
Đồng thời ông ta nắm lấy một chiếc điện thoại để sau lưng, định gọi cho bốn vị đại tông sư cầu cứu.
“Không cần gọi điện nữa, bây giờ e rằng bốn người đó không còn cơ hội nghe điện thoại của đệ nữa rồi.”
Cái gì?
Ngô Chí Vinh giật bắn người, nhưng rất nhanh sau đó liền phản ứng lại.
Ông ta nói với Chung Vô Thất: “Sư huynh, huynh đừng đùa với đệ nữa!”
“Đó là bốn đại tông sư đấy!”
“Tìm khắp Thượng Hại, ai có thể là đối thủ của họ chứ?”
“Hơn nữa sư huynh à, đệ khuyên huynh nên giống như đệ, quỳ xuống đầu hàng nhà họ Uông đi”
“Với năng lực của huynh, chắc chắn người nhà họ Uông sẽ không bạc đãi huynh đâu.”
“Từ nay về sau, Thượng Hải này sẽ là của huynh đệ chúng ta”
Lúc này, Liễu Bạch bước nhanh vào, nói với Chung Vô Thất: “Trọng môn chủ, đã xử lý sạch sẽ những kẻ bên ngoài rồi.”
Chung Vô Thất giới thiệu Liễu Bạch với Ngô Chí Vinh: “Từ nay trở đi, vị này mới là chủ nhân của Thượng Hải.”
“Cái gì? Sư huynh, huynh không giỡn với đệ đấy chứ?”
“Hắn chẳng phải là một nhân vật nhỏ bé của một chi trong gia tộc Liễu Thị sao, huynh lại cúi đầu trước hắn?”