Chương 407
Lúc này, Ngô Chí Vinh lo lắng không yên chạy đến.
Ngô Chí Vinh chạy rất nhanh, rõ ràng đã có tuổi rồi mà vẫn mặt mũi hoảng loạn như đám trẻ, thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại.
Ông ta vừa đến gần, vẫn chưa kịp mở miệng.
Chung Vô Thất đã khẽ ngẩng đầu chặn lười Ngô Chí Vinh.
“Sư đệ, huynh nói với đệ bao lần rồi? Bản tính hấp tấp.
của đệ cũng nên sửa rồi”
“Người làm đại sự sao có thể vì một chuyện nhỏ nhặt mà trở nên hoảng loạn như thế chứ?”
“Nói thế nào thì đệ cũng là trưởng tộc của một gia tộc, phải trở thành tấm đương cho đán hậu bối trẻ tuổi” ` Ngô Chí Vinh bây glờ đang gấp gáp như kiến trên vurig.
Ông ta vội nói: “Sư huynh, chuyện này không thể không.
gấp được!”
“Sau khi huynh nghe xong, chắc chẳn sẽ giống như đệ”
Chung Vô Thất thản nhiên cười rồi nói: “Vậy đệ nói xem, chuyện gì có thể khiến huynh cũng hoảng loạn như đệ?”
Ngô Chí Vinh vội kề miệng sát tai Chung Vô Thất, nói vài câu.
Đột nhiên, mặt nước đang tĩnh lặng bỗng gợn lên từng đợt sóng.
Là cá căn câu ư?
Không phải.
Là cần câu động đậy.
Cánh tay nắm cần câu của Chung Vô Thất run rẩy dữ dội!
“Cái gì?”
“Tứ đại gia tộc! Bốn đại tông sư dẫn đầu! Tiến đánh Ninh Châu?”
Khi Chung Vô Thất nhận được tin này, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Bình thường ông ta đạo cốt tiên phong, nay trừng mắt giận dữ.
Con ngươi như sắp nhảy ra khỏi tròng mắt!
Bốn đại tông sư!
Bất cứ một ai trong số họ đến.
Đều có thể gây ra một trận sóng gió!
Bảo sao trong lòng Chung Vô Thất không kinh hãi?
Làm thế nào mà không hoảng?
Làm thế nào không loạn cho được?
Chung Vô Thất quăng cần câu trong tay đứng bật dậy.
Ông ta đi qua đi lại tại chỗ, trong mắt không ngừng lóe sáng.
Rất nhanh sau đó, Chung Vô Thất nói: “Không đúng, sự việc chắc chắn không đơn giản như vậy!”
“Đối phó với một Ninh Châu nhỏ bé hoàn toàn không cần huy động một đội ngũ lớn mạnh đến vậy”
“Bất cứ một ai trong bốn đại tông sư đi Ninh Châu đều có thể lật tung nơi đó!”
Vừa nói, Chung Vô Thất vừa nhìn về hướng Thượng Hải.
Ông ta lạnh lùng nói: chính là Thượng Hải.”
“Xem ra, mục tiêu thật sự của họ “Lần này, đội ngũ lớn mạnh như vậy đi về phía nam, mục.
đích là muốn san bằng thế lực ngầm ở Thượng Hải.”
Nghe đến đây, Ngô Chí Vinh vội nói: “Vậy phải làm sao?”
“Bọn họ nuốt trọn Thượng Hải, nơi đầu tiên cần đối phó chính là Cô Tô chúng ta”
Sau cơn hoảng loạn, Chung Vô Thất rơi vào trầm mặc.
Ông ta nhìn Ngô Chí Vinh nói: “Chúng ta chia hai đầu hành động.”
“Đệ lập tức đi Thượng Hải, tập hợp tất cả thế lực ngầm của Thượng Hải.”
“Nói với bọn họ, trận chiến này hoặc là sống hoặc là chết!”
“Để bọn họ đừng trông chờ may mắn, không ai có thể thoát khỏi đâu.”
“Cho dù họ giao vợ con ra, quỳ trước mặt những kẻ đó làm chó, họ cũng sẽ không thèm!”
Ngô Chí Vinh gật đầu: “Đạo lý này mọi người đều hiểu.”
Ngô Chí Vinh lại nói: “Sư huynh, vậy huynh có dự tính gì?
“Mấy năm nay huynh cứ mắc kẹt mãi ở ngưỡng Đại tông.
sư”
“Với thực lực của huynh, cùng lúc đối phó với hai đại †ông sư không thành vấn đề.”
“Cộng thêm toàn bộ cao thủ của môn phái chúng ta, có lẽ có thể chống lại một đại tông sư”
“Vậy vẫn còn một người phải làm sao?” Ngô Chí Vinh vội hỏi.
Ông ra không cho rằng sức mạnh trong tay mình và cả đám cao thủ của những gia tộc ở Thượng Hải có thể ngăn cản một đại tông sư.
Nghe đến đây, Chung Vô Thất bất giác mỉm cười.
Ông ta quay đầu nhìn về hướng Ninh Châu, nói với Ngô Chí Vinh: “Đệ có biết vì sao ta vẫn luôn không cho phép.
đệ đụng đến Lý Hàng không?”
“Bởi vì, cho dù tất cả người của thế giới ngầm Thượng Hải cộng lại, cũng đều không phải là đối thủ của hắn”