Chương 390
“Tốt hơn hết là tận dụng cơ hội này tập trung sức lực vào.
Thượng Hải”
“Nếu những gia tộc khác muốn can thiệp thì không chừng chúng ta còn có thể cùng bọn họ chém giết ở Thượng Hải!”
Nói đến đây, ánh mắt của Uông Tố Lang đã lộ ra vẻ dữ tợn.
“\| trí gia tộc hạng Hai của Uông,gïa từ lâu ta đã muốn gỡ xuống!” cai _ Lão Lục đã theo Uông Tố Lang hơn bốn mươi năm.
Ông ta hiểu rất rõ tính cách Uông Tố Lang.
Ông ta biết rằng từ trước đến nay, Uông Tố Lang làm việc luôn làm người khác kinh ngạc vào phút chót.
Bây giờ, Uông Tố Lang muốn dẫn dắt cả gia tộc võ cánh bay lên trời xanh!
Thân là một phần của gia tộc, Lão Lục cũng mong Uông.
gia có thể đứng trên hàng ngũ đại gia tộc ở Bắc Kinh và trở thành một sự tồn tại được cả thế giới tôn kính.
“Gia chủ, xin ngài hãy hạ lệnh!”
“Ông và Lão Tam dẫn theo hai mươi người ưu tú của gia tộc đến Thượng Hải”
“Mượn danh điều tra nguyên nhân cái chết của con trai ta, làm cho Thượng Hải phải hỗn loạn, càng hỗn loạn càng tốt!”
“Đợi đến thời điểm thích hợp, ta sẽ đích thân dẫn người đến đó tàn sát!”
Nghe vậy, Lão Lục hai mãt phát sáng!
‘Vô cùng hùng mạnh.
Hào khí ngút trời.
Đây mới là bản lĩnh mà một trưởng tộc của đại gia tộc nên có!
“Đúng rồi, mặc dù tin tức mà Ngô Chí Vinh báo cáo là không đúng sự thật.”
“Nhưng con trai ta thực sự đã chết vì hai người phụ nữ”
“Một người là Hứa Mộc Tình, người còn lại là Cố Ngôn Hy”
“Ông hãy cử người đi bắt cả hai về đây cho ta”
Nói đến đây, Uông Tố Lang dừng lại một chút.
“Ta muốn chôn chúng cùng với con trai ta”
“A, mệt chết đi được.”
Từ ba giờ bận rộn cho đến tám giờ sáng.
Vừa trở lại công ty, Cố Ngôn Hy liền nằm xuống ghế sô pha mềm mại.
Lúc này, cô nào có phong thái của một đại minh tinh nữa.
Cô giống như một cô gái bình thường ở nhà, lười biếng nằm sấp, không muốn động đậy chút nào.
Phương Văn Văn từ bên cạnh đưa cho cô một tách trà đen rồi cười nói: “Nếu để anh Lý nhìn thấy bộ dạng bây.
giờ của chị, anh ấy sẽ cười chị đó.”
Khi nhắc đến Lý Hàng, Cố Ngôn Hy nhanh chóng ngồi thẳng người dậy.
Nhưng ngay sau đó, cô nhớ ra Lý Hàng và Hứa Mộc Tình đã trở về Ninh Châu, thế là lại giận dữ liếc Phương Văn ‘Văn một cái.
“Em đừng giễu cợt chị”
“Người ta thậm chí còn không nhìn thằng vào chị nữa kìa”
“Trong mắt anh ấy chỉ có Tình Tình”
“Nói ra thì có đôi khi chị thực sự ngưỡng mộ cô ấy”
Phương Văn Văn vỗ vai Cố Ngôn Hy: “Phụ nữ chúng ta ấy à, muốn tìm một người đàn ông thích hợp cả đời thực sự không hề dễ dàng”
“Người đàn ông có một không hai như anh Lý thì lại càng hiếm!”
¡ đó, nhìn xa hơn đi, đừng cứ dán mát vào anh ấy, anh ấy không thuộc về chị”
“Chị biết, chị cũng rất muốn coi anh ấy như một người bạn bình thường”
“Nhưng trong lòng lại luôn có một âm thanh khiến chị muốn gần anh ấy hơn, hiểu anh ấy hơn”
“Ngay cả khi tình cảm này có kết thúc mà không có kết quả gì, cho dù cuối cùng chị sẽ bị ngọn lửa thiêu chết như con thiêu thân lao vào lửa”
“Chị cảm thấy quá trình như vậy mới thực sự là đẹp nhất”
Cố Ngôn Hy vừa nói xong, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói của trợ lý.
“Cô chủ chúng tôi đang nghỉ ngơi, anh không thể vào”
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Cố Ngôn Hy và Phương Văn Văn đồng thời quay đầu lại.
Chỉ thấy một người đàn ông lạ với cái bụng bự đi vào.
Sau lưng anh ta còn có hai vệ sĩ mặc đồ đen.
Người đàn ông này giống như một phụ nữ mang thai, bụng phệ, mặt mũi thì đầy dầu mỡ.
Anh ta đi thẳng đến trước mặt Cố Ngôn Hy “bốp” một tiếng, ném một tập tài liệu lên trên bàn.
“Ký tên”
Tư thế ngạo mạn.
Giọng điệu lạnh lùng cứng rắn.