Chương 39 Mượn đao giết người
Trước khi Thôi Thiên Tứ đến đã chuẩn bị tâm lý.
Nhưng khi đối diện với người phụ nữ đáng sợ này, hắn vẫn thầm nuốt nước bọt.
Ngay cả quang cảnh dưới váy cô, hắn cũng không dám nhìn.
“Cái đó, Lôi tiểu thư, bà nội tôi và ba cô là bạn tốt, là loại quan hệ rất tốt kiểu đó.”
“Tôi biết” Lôi Phi Phi lạnh nhạt.
“Mấy ngày trước tôi về Ninh Châu, ba tôi đưa tôi đến thăm bà nội.”
Thôi Thiên Tứ vừa định nói, thì chuông điện thoại Lôi Phi Phi reo lên.
Sau khi Lôi Phi Phi nghe điện thoại, chỉ mới nghe được một lúc đã giận tím mặt!
“Cái gì?”
“Ba tôi hôn mê bất tỉnh?”
Lôi Phi Phi đột nhiên đứng dậy, mặt trắng bệch!
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lôi Phi Phi, Thôi Thiên Tứ trong lòng âm thầm đác ý.
Bà nội đúng là hiểu rõ mọi việ!
c Tất cả động tác của Lôi Phi Phi đều giống hệt dự tính của Hoàng Lạp Mai.
Lúc này Thôi Thiên Tứ vội nói: “Lôi tiểu thư, ông Lôi không nói với ông ấy nhập viện như thế nào ư?”
Lôi Phi Phi nhíu mày: “Anh nói vậy là ý gì?”
“Lẽ nào ba tôi bị người ta hãm hại phải nhập viện sao?”
Thôi Thiên Tứ không dám ngẩng đầu, hiện giờ Lôi Phi Phi quá đáng sợi Hắn vội nói: “Đúng thế!”
“Hôm đó, ông Lôi nhập viện cùng với bà nội tôi!”
“Bọn họ đều bị một người đàn ông tên là Hứa Hiếu Dương chọc giận đến mức nhập viện!”
“Hứa Hiếu Dương?”
Lôi Phi Phi cau mày.
Cô biết Hứa Hiếu Dương!
Bởi vì bọn họ là hàng xóm của cô!
Lúc Hứa Mộc Tình còn nhỏ, Lôi Phi Phi từng cứu mạng cô ấy.
Gô bé đó lúc trước còn bám chặt lấy Lôi Phi Phi.
Theo tuổi tác vai vế, Hứa Mộc Tình phải gọi Lôi Phi Phi là cô”.
Nhưng Lôi Phi Phi càng thích cô bé gọi mình là “chị”.
Ban đầu Lôi Phi Phi còn chưa tin là Hứa Hiếu Dương làm.
Nhưng Thôi Thiên Tứ đem những lời Hoàng Lạp Mai dạy.
hãn nói ra không sót một chữ.
Nghe một hổi, tính khí nóng nảy của Lôi Phi Phi trỗi lên!
“Choang!”
Mặt bàn bằng kính bị chiếc ấm trà đập vỡi Đột nhiên, phòng khách của biệt thự vang lên tiếng hét của một người phụ nữ.
“Hứa Hiếu Dương! Tên khốn kiếp! Bà đây không tha cho mày!”
Từ Giang Châu đến Ninh Châu nếu đi đường cao tốc cũng mất hai tiếng.
Một chiếc Mercedes Benz lao vun vút trên đường cao.
tố!
c Hơn một tiếng sau, tại tiểu khu Dương Quang.
Liễu Ngọc Phần đặt một tô canh sườn ngó sen nóng hổi lên trên bàn.
Bên cạnh bàn ăn, cha con Hứa Mộc Tình và Hứa Hiếu Dương đang ngồi thảo luận kế hoạch sắp tới thu mua lại một công ty quy mô nhỏ.
Liễu Ngọc Phần thấy nét mặt nghiêm túc của Hứa Hiếu Dương, trên mặt bất giác nở một nụ cười.
Mặc dù khuôn mặt này đã bao phủ bởi nhiều thăng trầm.
Nhưng bây giờ Liễu Ngọc Phần lại nhìn thấy được dáng vẻ tràn trề sức sống của chồng khi còn trẻ.
“Ê, Hạo Nhiên và Tiểu Hàng đi đâu rồi?”
Liễu Ngọc Phần đẩy cửa phòng Hứa Mộc Tình, phát hiện Lý Hàng không có trong phòng.
Hứa Mộc Tình không ngẩng đầu, nói một câu.
“Hai người bọn họ chẳng biết chiều nay đi làm cái gì mà lén lén lút lút”
Trong lời nói của Hứa Mộc Tình có thể nghe ra được cô hơi bất mãn.
Bởi vì bình thường bất kể làm gì Lý Hàng đều sẽ nói với cô.
Nhưng hôm nay lại cố tình tránh né cô, cũng không biết vì cái gì nữa.
Liễu Ngọc Phần kéo Hứa Mộc Tình lại bên cạnh hỏi nhỏ.
“Hai đứa con không cãi nhau đấy chứ?”
“Mẹ, sao con có thể cãi nhau với anh ấy chứ?” Hứa Mộc Tĩnh khẽ chu hai cánh môi gợi cảm.
“Con làm gì có tư cách cãi nhau với anh ấy?”
“Nhà chúng ta được như hôm nay đều là nhờ anh ấy cả.”
Liễu Ngọc Phần nhìn Hứa Mộ: cô.
Tình, giơ tay sờ lên đầu “Sao thế, có gánh nặng trong lòng rồi hả?”
Hứa Mộc Tình lắc đầu.
“Con ấy, từ trong bụng mẹ chui ra, con đang nghĩ cái gì, người làm mẹ lại không biết ư?”
“Có phải con cảm thấy Tiểu Hàng xuất sắc như vậy, bản thân không xứng với nó?”
Hứa Mộc Tình cắn nhẹ môi, khẽ gật đầu.
“Chuyện tình cảm không thể nói rõ ràng trong một vài từ”
“Tiểu Hàng đối với con như vậy không có gì để nói, thế con có từng nghĩ, tại sao nó lại như vậy không?”
Hứa Mộc Tình lắc đầu, rồi lại gật đầu, không tiếp lời.
“Nếu con đã biết thì đừng nghĩ nhiều nữa, cứ là chính mình là được rồi.”
“Nếu con thật sự cảm thấy áp lực, vậy thì con đi nói với nó, hai người trao đổi với nhau.”
Hứa Mộc Tình nghiêm túc gật đầu: “Mẹ yên tâm đi! Con “Con làm gì có tư cách cãi nhau với anh ấy?”
“Nhà chúng ta được như hôm nay đều là nhờ anh ấy cả”
Liễu Ngọc Phần nhìn Hứa Mộc Tình, giơ tay sờ lên đầu cô.
“Sao thế, có gánh nặng trong lòng rồi hả?”
Hứa Mộc Tình lắc đầu.
“Con ấy, từ trong bụng mẹ chui ra, con đang nghĩ cái gì, người làm mẹ lại không biết ư?”
“Có phải con cảm thấy Tiểu Hàng xuất sắc như vậy, bản thân không xứng với nó?”
Hứa Mộc Tình cần nhẹ môi, khẽ gật đầu.
“Chuyện tình cảm không thể nói rõ ràng trong một vài từ “Tiểu Hàng đối với con như vậy không có gì để nói, thế con có từng nghĩ, tại sao nó lại như vậy không?”
Hứa Mộc Tình lắc đầu, rồi lại gật đầu, không tiếp lời.
“Nếu con đã biết thì đừng nghĩ nhiều nữa, cứ là chính mình là được rồi.”
“Nếu con thật sự cảm thấy áp lực, vậy thì con đi nói với nó, hai người trao đổi với nhau.”
Hứa Mộc Tình nghiêm túc gật đầu: “Mẹ yên tâm đi! Con nhất định sẽ cố gắng, thật cố gắng, thậ “Rầm!”
Cửa nhà đột ngột bị đạp tung ra!
Ngay sau đó, sáu người đàn ông cao to vạm vỡ như trâu mộng từ ngoài cửa ùa vào.