Chương 389
“Trước tiên cậu ta đánh lừa ánh hai chúng ta”
“Sau đó dùng âm mưu giết chết hai vị tông sư”
“Cuối cùng là tra tấn cậu Uông đến chết!”
“Nhưng…”
Ngô Chí Vinh hung ác nhìn Lỗ Diệu Quang: “Không nhưng nhị gì cả! Sự thật chính là như vậy!”
“Tôi sẽ lập tức liêf lạe với sư mi ng cũng hãy sử dụng toàn bộ lực lượng của gia tộc mình!”
“Trước mười hai giờ đêm nay, phải giết sạch nhà họ Trình, thay cậu Uông báo thù!”
Sau khi Thượng Hải trải qua thời kỳ ba gia tộc đấu đá lẫn nhau, cùng nhau đi đến diệt vong.
Một lần nữa mở ra một đêm đẫm máu!
Nhà họ Uông ở ngoại ô phía nam kinh đô.
Trong một gian hàng đồ cổ.
Người đứng đầu gia tộc họ Uông hiên tại – Uông Tố Lang đang lặng lẽ pha trà.
Ông ta vừa hay tin người con trai yêu quý nhất của mình đã chết ở Thượng Hải.
Nếu đổi thành người khác, chắc hản bây giờ đang điên tiết gào thét!
Nhưng Uông Tố Lang không phải là người như vậy.
Ông là trưởng tộc, là người đứng đầu của một gia tộc.
Ngoài việc yêu thương con cháu ra thì ông còn phải tính đến tương lai của cả dòng họ.
Đồng thời ông cũng là người giỏi suy nghĩ và tự soi xét bản thân.
Lần này, việc phái Uông Nghị Sênh đến Thượng Hải.
Ông ta đã sai rồi.
Hiện tại Thượng Hải là nơi đầy sóng gió, hiểm nguy.
Ông đã phái đứa con trai thiếu kinh nghiệm của mình đến đó, chính là đi trên mũi dao.
Quả thực ông đã sai.
Nếu sai thì phải sửa.
Đồng thời, cũng phải biết mình sai ở đâu.
“Lão Lục”
“Vâng”
Đột nhiên, một bóng đen lóe lên và xuất hiện bên cạnh.
cách Uông Tố Lang không xa.
Nếu đổi thành người khác, chắc hản bây giờ đang điên tiết gào thét!
Nhưng Uông Tố Lang không phải là người như vậy.
Ông là trưởng tộc, là người đứng đầu của một gia tộc.
Ngoài việc yêu thương con cháu ra thì ông còn phải tính đến tương lai của cả dòng họ.
Đồng thời ông cũng là người giỏi suy nghĩ và tự soi xét bản thân.
Lần này, việc phái Uông Nghị Sênh đến Thượng Hải.
Ông ta đã sai rồi.
Hiện tại Thượng Hải là nơi đầy sóng gió, hiểm nguy.
Ông đã phái đứa con trai thiếu kinh nghiệm của mình đến đó, chính là đi trên mũi dao.
Quả thực ông đã sai.
Nếu sai thì phải sửa.
Đồng thời, cũng phải biết mình sai ở đâu.
“Lão Lục”
“Vâng”
Đột nhiên, một bóng đen lóe lên và xuất hiện bên cạnh.
cách Uông Tố Lang không xa.
“Có vẻ phải tìm một cây gậy để rẽ hoàn toàn vũng nước này ra”
“Ngoài ra, nếu mười gia tộc đứng đầu của Thượng Hải đều đã bị tiêu diệt gần hết”
“Vậy thì chỉ cần cử ai đó đến và thống nhất là xong”
Lão Lục nói: “Gia chủ, những gia tộc khác của Thượng Hải đều được đại gia tộc phía Bắc bảo hộ, nếu chúng ta ra tay hấp tấp, không biết bọn họ có làm phản không?”
“Phản thì phản, ta đã để ý đến miếng thịt béo bở Thượng Hải này từ rất lâu rồi”
“Nếu còn không ra tay, ta sợ nước miếng của miếng sẽ chảy ròng ròng mất”
Nói xong, Uông Tố Lang bất giác nhìn về phía Bắc.
“Thời gian gần đây, ông không cảm thấy gia tộc họ Lý quá yên tĩnh sao?”
Lão Lục gật đầu: “Gia chủ của Lý gia thời gian gần đây luôn ở nhà luyện thư pháp, đóng cửa không tiếp khách.
Không ai biết rốt cuộc ông ta đang có dự tính gì?”
“Hai người con trai của ông ta đều đã chết, cho đến nay vẫn chưa chọn được người thừa kế từ những người trẻ tuổi khác trong gia tộc”
“Chứng tỏ ông ta chác chán đã có dự tính”
“Vùng đất phía bắc bề ngoài trông vô cùng bình yên, nhưng trên thực tế, dưới đáy ẩn chứa những dòng chảy ngầm đang dâng cao”
“Bây giờ ai cũng không dám hành động hấp tấp”