Chương 37 Để anh ôm không nổi em
Lý Hàng bước đến bên cạnh Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình đột nhiên ngẩng đầu hỏi một câu: “Anh có khinh thường em không?”
“Em nói tầm bậy gì vậy?”
“Nhưng em phát hiện bây giờ em làm gì cũng không ra hồn”
Hai cánh môi xinh của Hứa Mộc Tĩnh khẽ chu lên.
“Lúc trước em nghĩ rằng chỉ cần mình cố gắng thì bất cứ việc gì, bất cứ khó khăn nào cũng không làm khó được mm”
“Nhưng bây giờ có nhiều việc không phải em muốn là làm tốt được”
“Em cảm thấy mình thật vô dụng”
Lý Hàng dắt tay Hứa Mộc Tình, trực tiếp đưa cô ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc.
Trên hành lang thỉnh thoảng lại gặp vài nhân viên vội vã lướt qua.
Những người này vừa nhìn thấy Hứa Mộc Tình đều cung kính chào hỏi.
Những nhân viên này đều có một điểm chung, bọn họ đều cười khi nhìn thấy Hứa Mộc Tình.
“Em có nhìn thấy nụ cười trên mặt họ không?”
Hứa Mộc Tình gật đầu.
“Em có biết vì sao bọn họ cười không?”
Hứa Mộc Tình lắc đầu.
“Bởi vì em đói”
“Em?”
Lý Hàng không trả lời mà dắt Hứa Mộc Tình đến phòng trà nước.
Hai người đứng ngoài cửa phòng trà nước, bên trong vọng ra tiếng của vài nhân viên.
“ÊI Các cậu có thấy tổng giám đốc của chúng ta rất tốt không?”
“Còn phải nói sao? Tổng giám đốc của chúng †a tốt bụng nhất, dịu dàng nhất, dễ nói chuyện nhất.”
“Tôi cảm thấy làm việc ở tập đoàn Lăng Tiêu thật sự quá hạnh phúc, bây giờ mọi người đều rất có động lực làm việc.”
“Tôi rất muốn bị tổng giám đốc mắng một lần đó.”
“Bây giờ em hiểu rồi chứ?” Lúc này Lý Hàng dịu dàng nói một câu.
Hứa Mộc Tình gật đầu.
Cô lập tức giơ nắm đấm nhỏ lên nói đầy tinh thần chiến đấu: “Em nhất định sẽ chăm chỉ cố gắng.”
“Em sẽ không dựa mãi vào anh, em nhất định sẽ tự cố gắng đạt được thành tính tốt”
Lý Hàng đưa tay vén mái tóc hơi rối của Hứa Mộc Tình.
“Con chim non sẽ có ngày đủ lông đủ cánh”
“Đến lúc đó nó sẽ bay lên trời xanh, ôm lấy bầu trời thuộc về nó”
“Còn anh, chính là bầu trời của em.”
“Em không thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu.”
Khung cảnh vốn đang rất ấm áp.
Chỉ vì câu nói cuối cùng của Lý Hàng mà mọi thứ bị phá hỏng.
Hứa Mộc Tình giận dõi liếc anh một cái rồi quay người bỏ đi.
Lý Hàng nhếch môi cười bất lực: “Em đi đâu đó?”
“Ăn cơm!” Hứa Mộc Tình giận dỗi đáp một câu.
Hừm, xấu xa.
Em phải ăn cho mập lên, để anh ôm không nổi em nữa.
Sau khi màn đêm buông xuống, trong một trang viên rộng lớn ở thành phố Ninh Châu.
Gia chủ đương nhiệm của nhà họ Hoàng là Hoàng Chấn đập mạnh một chiếc bình sứ Thanh Hoa trị giá trên một trăm ngàn xuống đất.
“Phế vật, một lũ phế vật.”
“Còn nói là cao thủ gì chứ, ngay cả con trai cưng của ta còn không bảo vệ được!”
“Tao cần lũ chúng mày có ích gì chứ?”
Bốn cao thủ được phái đi bảo vệ Hoàng Du Quảng đều cúi đầu, bọn họ không còn mặt mũi nào đối diện gia chủ Hoàng Chấn.
Lúc này, quản gia từ bên ngoài đi vào.
“Lão gia, biểu thiếu gia đến rồi”
“Biểu thiếu gia nào?”
Mạng lưới quan hệ nhà họ Hoàng phức tạp chẳng chịt.
“Bà con họ hàng” rất nhiều.
Hoàng Chấn cáu kỉnh xua tay.
“Không gặp không gặp! Kêu nó cút đi!”
Quản gia lại nói: “Là biểu thiếu gia ở Ninh Châu, cậu ấy nói có một việc rất quan trọng muốn nói với lão gia.”
“Ninh Châu?”
Hoàng Chấn dừng một chút.
Hoàng Lạp Mai là cô ruột của Hoàng Chấn!
Tuy bà đã lấy chồng xa tận mãi Ninh Châu, nhưng uy thế vẫn còn!
Hoàng Chấn vội kêu quản gia gọi Thôi Thiên Tứ vào.
“Chú”
Thôi Thiên Tứ khách sáo chào Hoàng Chấn.
Hoàng Chấn không để cho Thôi Thiên Tứ có cơ hội khách sáo, trực tiếp vào đề.
“Có gì nói nhanh, ta không có thời gian lãng phí cùng cháu!”