Chương 346
“Tôi biết, cho nên tôi đã không gặp nó suốt những năm qua”
“Tôi hỏi câu này là muốn nói cho ông biết.”
“Tôi có thể sinh cho nhà nhà ho Châu một người thừa kế”
“Tương tự như vậy, tôi cũng có thể sinh cho nhà họ Tön một người thừa kế!”
Sắc mặt Châu Vũ vốn bình tĩnh, đột nhiên quay đầu sang, “Bà nói vậy là có ý gì?”
Kỷ T¡ Mãn cười lạnh: “Nghĩa theo mặt chữ thôi”
“Tên phế vạt Tôn Bác Nghĩa đỏ ngay cả mười giãy trên giường cũng không trụ nổi.”
“Ông nói xem, con trai mà tôi sinh cho ông ta là ai2”
“Mợ cả đừng đùa với tôi, người khác không biết, chẳng lẽ tồi lại không biết sao?”
Châu Vũ liếc nhìn Kỷ Ti Mãn bên cạnh, nói tiếp: “Trên danh nghĩa, Tôn Lượng là con của bà với Tôn Bác Nghĩa, nhưng thực chất Tôn Lượng và Tôn Bác Nghĩa là anh em cùng cha khác mẹ”
“Ông nhầm rồi, Tôn Lượng là con cúa ông”
Nói xong Kỳ Tỉ Mản liên đưa cho Châu Vũ một bản báo.
cáo xét nghiệm quan hệ cha con.
Châu Vũ xem xong, mặt lập tức biến sắ!
c Ông căng thẳng nhìn Kỳ T¡ Mẫn: “Bà làm như vậy rốt cuộc là để làm gì?”
T “Rất đơn giản, tôi muốn trở thành chủ nhân nhà họ Tôn!
“Không thể nào!” Châu Vũ gầm lên một tiếng, trong âm thanh ấy cũng ẩn chứa hận ý sâu sắc.
“Chỉ cần Tôn Bách Đương còn trong gia tộc họ Tôn thì ai cũng không thể lật đổ bọn họ!”
“Bảng không, bà cho rằng tôi không muốn sao?”
“Năm đó, Tôn Bách Đương đã giết cha tôi, mối thù này tôi muốn báo hơn bất kỳ ai.”
“Trước đây thì không, nhưng bây giờ thì có thể”
Nói xong, ánh sáng dữ tợn trong mät Kỳ Tỉ Mân lại càng trở lên dữ tợn “Tôi vừa nhận được một tin tuyệt mật”
“Tôn Bách Đương bị người ta đánh bị thương rất nghiêm trọng”
“Hiện tại ông ta đang một mình trốn trong ngôi nhà cũ để chữa trị vết thương”
“Chuyện này, làm sao có khả năng? Tôn Bách Đương là cao thủ cấp bậc Tông Sư, toàn bộ Phúc Châu này nào có ai có thể đánh trọng thương ông ta?”
“Nếu ông không tin thì bây giờ hãy lên sân thượng của khách sạn Sheraton ngay.”
“Lên sớm còn có thể thấy nhân viên đang sửa tường và rửa sàn, dưới đất còn có máu do Tôn Bách Đương nôn ra: Kinh ngạc.
Kích động Châu Vũ kích động đến mức toàn thân run lên, ông ta năm tay thật chặt, trên người thoát ra một luông khí mạnh mẽ.
“Ha ha ha ha ha ha! Ông trời không phụ lòng người, không ngờ kiếp này tôi còn có thể đợi đến ngày hôm nay!”
“Những lời cần nói tôi cũng đã nói hết rồi, tôi có một yêu cầu”
“Nói đi”
“Ngoại trừ con trai tôi, giết tất cả ai có huyết thống với nhà họ Tôn rồi ném xuống biển cho cá ăn!”
“Đặc biệt là Tôn Thượng Hương kia, bảo người của ông kéo cô ta ra đường lớn.”
“Lột sạch quân áo, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó!”
“Càng nhiều người chơi càng tốt, chơi cho đến chết thì thôi!”
Khóe mát Châu Vũ hiện lên một tia giêu cợt: “Chuyện này không thành vấn đề, các cao thủ dưới trướng tôi đã muốn làm chuyện này từ lâu rồi!”
“Vậy tôi đợi tin tốt của ông”
Nói xong, Kỳ Tỉ Mân đẩy cửa xe.
Khoảnh khác cửa xe mở ra, một bóng đen thoáng qua khóe mắt bà ta.
Tuy nhiên, Kỳ Ti Mản không chú ý đến, chí nghĩ rảng đó có thể là một con mèo hoang đang trốn trong góc.
Ngay khi Kỳ Tỉ Mẫn rời đi, Châu Vũ lập tức hét vào đầu bên kia điện thoại: “Thông báo cho chủ nhân nhà nhà họ Lục – Lục Chính Bình”
“Tập hợp tất cả mọi người, tối nay thanh trừng gia tộc họ Tôn!”
Đêm dần khuya Tôn Văn Đài và ba đứa con của mình đang ở trong phòng khách thảo luận về cách tạo lập mối quan hệ với tập đoàn Lăng Tiêu.
Quản gia ở ngoài cửa đột nhiên vội vàng xông vào.
“Không xong rồi, không xong rồi! Nhà họ Châu và nhà nhà họ Lục phái rất nhiều người đến đây để giết chúng tai “Rầm!”
Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu đứng phát dậy, cả hai nhanh chóng lao ra sản.
Lúc nảy, ngoài cổng đang đậu cả chục chiếc ô tô.
Người đứng đầu là Châu Vũ, chủ nhân nhà nhà họ Châu.