Chương 340
“Làm người phải khiêm tốn, không được kiêu ngạo tự mãn, “Anh phải biết núi này cao còn có núi khác cao hơn.”
“Ha ha! Không ngờ con nha đầu ngang ngược này cũng biết giáo huấn anh: “Nói cho em biết, ở Phú Châu, ông nội chính là trời!”
“Không bao lâu nữa, anh cũng sẽ giống ông nội, trở thành sự tôn tại trên mây!”
Hào khí ngất trời Quả là ngang ngượ!
c Trong khi nói, một nam một nữ xuất hiện ở cửa sân thượng Hai người vừa đến chính là hai cao thủ còn lại của Tôn gia Con trai thứ hai Tôn Trung Mưu và tam tiểu thư Tôn Thượng Hương!
Tôn Trung Mưu vừa mới còn rêu rao muốn trở thành bầu trời của Phú Châu, ánh mat đờ đân nhìn mọi thứ trước mắt Hản há miệng, mắt trợn to lên, không thể tin được, không dám tin vào!
Hản tưởng hản nhìn nhầm, không ngừng đưa tay lên dụi mát, Dù hẳn đã dụi mắt đến mức đỏ lên, chảy cả nước mắt.
Nhưng, tất cả những gì trước mắt là sự thật.
Bầu trời mà lúc nãy han nói đến, bây giờ bị Lý Hàng bóp.
cổ, treo lơ lửng trên không như một con súc sinh!
Tôn Bách Đương quay lưng với hai anh em Tôn gia.
Ông ta không nhìn thấy biểu cảm trên mặt hai người họ.
Nhưng ông ta có thể cảm nhận được khí tức trên người hai anh em họ.
Nhục nhất Phân nộ!
Tôn Bách Đương đột nhiên gầm lên một tiếng Ông ta dồn hết kình khí toàn thản vào hai tay, đập mạnh Vào ngực Lý Hàng.
“Bang”
Khí kinh bùng phát!
Như tiếng sấm nổi Nếu là ngày thường, dù là một khối đá cũng đã bị Tôn Bách Đương đập vỡ nát!
Nhưng cơ thể của Lý Hàng không hề thay đổi chút nào.
Chỉ là cơn gió mạnh đã thối bay tóc anh Lúc này, Lý Hàng mỉm cười Chính khoảnh khac này, Tôn Thượng Hương thét lên một tiếng theo bản năng!
‘Đừng!”
Lý Hàng tung Tôn Bách Đương lên.
Tay anh như đám mây trảng xám trên bầu trời đêm cuồn cuộn gió.
Mây tan trăng lên Trăng sáng sao thưa.
Tay Lý Hàng võ tháng lên ngực Tôn Bách Đương!
Không tiếng động!
Khoảnh khác tay Lý Hàng đánh trúng Tôn Bách Đương, không hề có một tiếng động nào!
Trong nháy matt “Bang!
Một âm thanh vang dội đập vang ra từ bức tường bên cạnh Tôn Trung Mưu và Tôn Thượng Hương!
Quay đầu lại!
Kinh hãi tột đột Một dấu bàn tay to lớn!
Xuất hiện sừng sững trên bức tường!
Sau đó, cơ thể Tôn Bách Đương nhẹ nhàng bay ra ngoài như lá rơi trong giỏ Anh em nhà họ Tôn vội vã xòng đến ôm lấy ông giả.
‘Phụt!”
Tôn Bách Đương phun ra một ngụm máu.
Run rẩy!
Cùng với cơ thể, tròng mắt ông ta cũng run rấy!
Sợ hãi!
Nói sợ hãi sâu sac thoáng vụt qua trong mat ông ta!
Uy phong lâm liệt mấy chục năm, Tôn Bách Đương không bao giờ nghĩ rang mình sẽ bị bại trong tay một kẻ vô danh tiểu tốt, hơn nữa tuối đời lại còn rất trẻ như Lý Hàng!