Chương 316
Cả căn cứ huấn luyện của họ, chỉ có tên biến thái chết tiệt Lý Nhị Ngưu có thể mặc bộ trang bị năm trăm kilogram chạy trên sân huấn luyện thôi!
‘Vương Tiểu Thất nhìn hai cành cây trong tay, hít một hơi thật sâu.
“Đại ca yên tâm, hai cành cây này tuyệt đối sẽ không.
lấy!” R cà Ý /A Z MW 3 ‘Vừa nói, Vương Tiểu Thất vừa quay người xông lên một lần nữa.
“Nhớ rõ, cây vừa mới bẻ, có những thứ càng mềm đánh càng đau”
Đối với Vương Tiểu Thất, đây là thời cơ luyện tập không dễ gì có đượ!
c Cậu ta khắc ghi từng lời từng chữ Lý Hàng nói trong đầu, thi triển hết khả năng của mình.
Trong lúc dùng hai cành cây tấn công mấy chục người này, cũng phải đảm bảo hai cành cây không bị gãy!
“B6 “BốpI”
“Bốp!”
Trong không khí thỉnh thoảng lại vang lên tiếng roi quất.
Cùng với tiếng roi quất còn có tiếng kêu ai oán của đám côn đồ!
Trong chốc lát, tiếng kêu ai oán không ngừng vang lên.
Đám người đó thế mà bị một mình Vương Tiểu Thất đánh tất cả nằm bẹp dưới đất.
Lúc này, đứng trước mặt Vương Tiểu Thất chỉ còn sót lại Kỳ Tử Hạo và hai vệ sĩ bên cạnh hắn.
Kỳ Tử Hạo sợ hãi đến mức liên tục lùi lại.
Hắn giơ tay chỉ Vương Tiểu Thất: ‘Mày đừng qua đây!”
“Nói cho mày biết, ông đây là người của Kỳ gia!”
“Trên cái đất Thượng Hải này, không có ai dám động vào.
tao!”
“Bốp!”
Vương Tiểu Thất đột nhiên xông lên, quất Kỳ Tử Hạo.
một cái thật mạnh!
Lập tức, nửa khuôn mặt của Kỳ Tử Hạo bị cành cây đánh sưng vù lên.
Hắn ôm khuôn mặt sưng tấy vừa rơi nước mắt vừa chửi mắng ầm ïĩ.
“Mày dám đánh tao, mày lại dám đánh tao!”
“Từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám đánh tao!”
“Mày chết chắc rồi, chúng mày chết chắc rồi!”
Kỳ Tử Hạo vừa chửi vừa chạy.
Khi hắn chửi xong câu này thì đã trốn vào trong chiếc xe thể thao đậu cách đó không xa.
Chiếc xe thể thao rú lên rồi phóng khói bụi mù mịt chạy mất.
“Ê, đồ vô dụng!”
Khi Vương Tiểu Thất quay người lại, bỗng nhiên phát hiện không biết từ lúc nào có một người đàn ông đẹp trai đang ngồi bên cạnh Lý Hàng.
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng lưng của người này, Vương Tiểu Thất cảm giác dường như cậu ta đang đứng bên vách đá.
Và người đàn ông này chính là đỉnh của vách đá.
Mạnh mẽt Cao không với tới!
Vương Tiểu Thất cảm giác bất kể cậu leo thế nào cũng không thể đạt đến được độ cao của anh ta.
“Tiểu Thất” Lý Hàng đột nhiên mở lời.
“Có”
“Trong phạm vi một trăm mét, không cho phép người lạ đến gần”
“Vâng!”
Vương Tiểu Thất huýt sáo.
Những đội hợp.
lên đang dạo bộ quanh đó nhanh chóng tập Sau đó quét sạch một khu vực yên tĩnh cho Lý Hàng và người đàn ông lần đầu họ gặp này.
Người này chính là anh em vào sinh ra tử của Lý Hàng, thiếu tướng năm sao, Cao Kiếm!
Cao Kiếm liếc nhìn Vương Tiểu Thất và những đội viên rồi cười nói: “Đại ca, những đàn em mà anh vừa tuyển khá đấy! Đã có tí bản lĩnh rồi.”
“Đều là mấy đứa con nít ranh ấy mà, bây giờ chỉ có thể lăn lộn ở trong vũng bùn thôi.”
“Nếu thật sự gặp phải cao thủ, người ta hắt xì một cái là có thể thổi bay chúng nó.”
Lý Hàng nhẹ nhàng nói: “Đồ anh cần đã mang đến chưa?”
Cao Kiếm lập tức đưa một quyển sổ nhỏ cho Lý Hàng.
Lý Hàng tiện tay lật xem rồi khẽ gật đầu.
Tiếp đó, hai người nhỏ giọng trò chuyện.
Nhóm người Vương Tiểu Thất vẫn cứ đứng ở phía xa, nghe không rõ họ đang nói gì.
Nhưng, ánh mắt Vương Tiểu Thất nhìn Cao Kiếm tràn đầy khao khát vô hạn Cậu biết người đàn ông này cũng là đàn em của Lý Hàng.