Chương 313
Lý Hàng tiếp tục nói: “Ban đầu định dùng đinh sắt, nhưng ở đây lại không có, cho nên miễn cưỡng dùng tạm kim bấm vậy”
“Sau hai cái tát, kết quả tốt nhất là kim bấm xuyên qua miệng mày”
“Chọc thủng cái miệng thối của mày”
“Kết quả xấu hơn là có thể mày sẽ nuốt một ít kim bấm”
“Nó sẽ mắc kẹt trong thực quản của mày”
Trong lúc nói, Lý Hàng đã dùng các góc của hộp kim bấm nhẹ nhàng chặn nơi cổ họng của Nguyễn Đại Bảo.
Đau âm ỉI Sắc nhọn thấu xương!
Nguyễn Đại Bảo lắc đầu liên tục, ánh mắt đau đớn cầu cứu.
“Bây giờ mày có thể nói cho tao nghe, điều kiện thế nào mới có thể chấm dứt hòa bình được chưa?”
Nguyễn Đại Bảo gật mạnh đầu.
Vương Tiểu Thất nhận được ánh mắt của Lý Hàng, lúc này mới nới lỏng tay ra.
Nguyễn Đại Bảo lập tức phun “phì phì phì” hết đống kim bấm trong miệng ra.
Hắn run rẩy nhìn Lý Hàng.
Người đàn ông trước mặt này không tức giận cũng không cười, nói chuyện bình thản như đang nói chuyện với bạn bè.
Nhưng anh ta khiến người ta có cảm giác quá đáng sợ.
Khi đối diện với Lý Hàng, Nguyễn Đại Bảo cảm giác hắn như đang đối diện với một con hung thú thời viễn cổ.
Đối phương chỉ dùng một ánh mắt mà khiến Nguyễn Đại Bảo đã té đái ra quần!
Nguyễn Đại Bảo về công ty chúng tôi.”
“Cố Ngôn Hy là ca sĩ chính của chúng tôi “Bởi vì danh tiếng hiện giờ của cô ấy trên thị trường rất tốt, độ nổi tiếng cũng rất cao.”
“Cho nên nếu theo giá thị trường, ít nhất anh phải đưa cho chúng tôi một trăm triệu!”
Lý Hàng gật đầu: “Giá rất hợp lý”
Nghe Lý Hàng nói vậy, Nguyễn Đại Bảo bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, Lý Hàng lại rút từ trong túi ra một đồng xu, đặt lên bàn trà.
Nguyễn Đại Bảo sững sờ nhìn đồng bạc lấp lánh trên bàn.
“Đây…đây là cái gì?”
Giọng Lý Hàng vẫn bình thản: “Lúc nãy tao bỏ một tỷ để mua sự tự do cho cô ấy, nhưng mày không đồng ý.”
“Bây giờ tao chỉ có thể dùng một đồng, mua lại công ty giải trí này của mày.”
Vừa dứt lời, Vương Tiểu Thất lôi một bản hợp đồng nhăn nhúm từ sau mông ra.
Khi Nguyễn Đại bảo nhìn thấy chữ ký ở cuối hợp đồng, hắn bất giác ngây người.
Chữ ký này hắn quá quen thuộc.
Đây chính là chữ ký của Lương Thế Thành – chủ nhân của gia tộc Lương Thị!
Nhưng sao có thể như vậy được?
Công ty giải trí dưới trướng họ có tổng cộng mười mấy minh tinh, mấy chục tiểu sinh lưu lượng, giá cả thị trường hơn mười tỷ!
Lương Thế Thành sao có thể bán công ty với giá một đồng?
“Nếu không tin thì gọi điện cho Lương Thế Thành đi.”
Nguyễn Đại Bảo không dám chần chừ, vội vã rút điện thoại gọi cho Lương Thế Thành.
“Chủ tịch…”
Nguyễn Đại Bảo vừa mới mở miệng, bên kia điện thoại Lương Thế Thành dường như đã biết hán định nói gì.
“Có phải có người đã mua công ty của tôi với giá một đồng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Lập tức kêu bộ phận pháp chế soạn hợp đồng bán công ty giải trí cho hắn.”
“Nhưng thưa chủ tịch, hắn chỉ đưa có một đồng! Một đồng đấy!”
Mấy cao thủ của gia tộc Lương Thị đều chết cả rồi.
Trong lòng Lương Thế Thành đang rối như tơ vò.
Làm gì còn hơi sức quan tâm đến một công ty giải trí nhỏ dưới tập đoàn chứ?
Ông ta lập tức quát um lên: “Lời của tao mày không hiểu à? Có cần tao nói lại lần nữa không?”
“Không cần, không cần ạ, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi!”
Lúc này Nguyễn Đại Bảo đã mồ hôi đầm đìa.
Hắn không ngờ rằng, người đàn ông không rõ danh tính trước mặt này lại thật sự mua công ty giải trí trị giá hơn mười tỷ chỉ với một đồng!
Hắn rốt cuộc là người thế nào?
Rất nhanh sau đó, người của phòng pháp chế đã đến.
Khi bàn giao công ty, Lý Hàng nhẹ nhàng nói với Cố Ngôn Hy: “Bất đầu từ bây giờ, cô chính là bà chủ của công ty này, mau lên ký tên đi.”