Chương 298 “Bốp!”
“Bốp!”
Trước khi những vệ sĩ này có thời gian phản ứng lại, tất cả đều bị Trần Quả đánh cho bay lên trời.
Trong nháy mắt, mười mấy tên vệ sĩ lăn lộn trên mặt đất kêu gào.
Lương Hàn Thần sợ tái mặt, xoay người bỏ chạy.
Ngay khi Trần Quả định lao lên, Hứa Mộc Tình ở phía sau nói: “Bỏ đi, đừng bận tâm đến loại cặn bã này!”
Lương Hàn Thần vội vàng lên thang máy trở về phòng tổng thống.
Vừa rồi, anh ta bị dọa sợ rồi.
Anh ta chưa từng thấy một người phụ nữ hung dữ như vậy, vậy mà lại dám đánh anh taI Lương Hàn Thần càng nghĩ càng thấy tức, càng nghĩ càng thấy giận!
Anh vớ lấy chiếc cốc mạnh mẽ ném xuống đất, đồng thời đá đổ bàn trà.
“Lũ tiện nhân, tiện nhân!”
“Tao đường đường là cậu ba nhà họ Lương vậy mà lại bị bắt nạt ở một nơi nhỏ bé như vậy!”
“Hứa Mộc Tình, cô cứ đợi đấy, tôi lập tức gọi người đến!”
“Đêm nay, ông đây nhất định đè cô xuống giường mà chơi đến chết thì thôi!”
“Cốc cốc cốc!”
Ngay khi Lương Hàn Thần lấy điện thoại di động ra định gọi điện thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
T Lương Hàn Thần lập tức quay đầu hét lớn: “Dịch vụ phòng”
Giọng một người đàn ông từ ngoài cửa vọng vào.
Lương Hàn Thần sốt ruột đáp: “Tôi không gọi phục vụ phòng!”
“Thưa anh, tôi chắc chắn rằng anh đã gọi phục vụ phòng”
Lương Hàn Thần hằn học mở cửa: “Tôi đã nói là tôi không gọi phục vụ phòng!”
Nhưng khi Lương Hàn Thần vừa mới rống lên câu này.
Anh mới phát hiện ngoài cửa có năm sáu người đàn ông cao lớn.
Người đứng đầu là Lưu Đức Luân.
Lưu Đức Luân cười lạnh một tiếng: “Dịch vụ phòng này là do đại ca nhà tôi đặc biệt chuẩn bị cho cậu Lương đây”
“Cậu Lương, mời đi theo chúng tôi.”
Nói xong, người bên cạnh lập tức đội bao lên đầu Lương Hàn Thần.
“Buông tôi ra, để tôi đi”
Lương Hàn Thần hét lên.
Lưu Đức Luân nghe đến phát phiền, anh đấm vào bụng Lương Hàn Thần.
Cuối cùng, Lương Hàn Thần đau đến mức không thể phát ra tiếng mà dừng lại.
“Mang đi”
Mười lăm phút sau, một tiệm xăm trong thành phố.
Lúc này, Lý Hàng đang ngồi trên ghế của tiệm xăm.
Trên tay anh cầm một cuốn album.
€ó rất nhiều hoa văn trên đó.
Chó Chết đứng bên cạnh.
Lý Hàng ngẩng đầu hỏi Chó Chết: “Nhiều hoa văn phức.
†ạp như vậy cậu đều có thể xăm lên hết sao?”
Chó Chết cực kỳ tự tin gật đầu: “Đại ca, từ nhỏ em đã làm nghề này rồi”
“Mặc dù đã nhiều năm không luyện tập nhưng kỹ thuật vẫn còn đó”
Lý Hàng gật đầu, tiện tay ném quyển album sang một bên, nói: “Những mẫu này không đẹp, cậu làm theo lời tôi nói: Nói xong, Lý Hàng đứng dậy quay đầu nhìn Lương Hàn Thần đang nằm bên cạnh.
“Anh định làm gì? Anh định làm gì? Anh có biết tôi là ai không? Tôi là…”
“Bốp!”
Lý Hàng tát một bạt tai, Lương Hàn Thần đánh bay hai cái răng.
Im miệng!
Chỉ một ánh mắt mà Lương Hàn Thần đã sợ run người!
Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt nào kinh khủng như vậy.
Khoảnh khác đó giống như rơi xuống hố băng!
Sau đó, Chó Chết tiêm cho Lương Hàn Thần một liều gây mê rồi cầm lấy dụng cụ xăm chuyên nghiệp.
Khi màn đêm sắp buông xuống, Chó Chết lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Cuối cùng cũng xong.”
Tuy nhiên, Lý Hàng xoa cằm: “Tại sao tôi luôn cảm thấy thiếu cái gì đó?”
Đúng lúc này, đột nhiên có người mở cửa bước vào.