Chương 296
Nụ cười trên mặt Lương Hàn Thần càng rạng rỡ.
Nhìn Trương Hiểu Bình ở khoảng cách gần như vậy mới phát hiện người phụ nữ này thật sự rất đẹp.
Tuy không cùng đẳng cấp với Hứa Mộc Tình, nhưng cũng đã lâu anh ta không chơi loại phụ nữ đơn thuần như vậy.
Anh ta đưa tay ra nắm lấy cằm Trương Hiểu Bình.
Anh ta nở một nụ cười làm mê mẩn hàng nghìn cô gái: “Không ngờ cô Hứa lại chu đáo vậy”
Trong hoàn cảnh bình thường, Trương Hiểu Bình lúc này hẳn đã bị mê hoặc bởi nụ cười xinh đẹp và rực rỡ của anh ta rồi.
Lương Hàn Thần theo thói quen cúi đầu muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của Trương Hiểu Bình.
“Bốp!”
Đột nhiên tiếng bạt tai vang lên khắp phòng tổng thống.
“Anh đang làm gì vậy? Lưu manhI”
Trương Hiểu Bình thẳng tay tát Lương Hàn Thần một cái.
Cô vươn tay đẩy Lương Hàn Thần ra, sau đó vội vàng bước đến sô pha nhặt chiếc túi mà Hứa Mộc Tình vô tình bỏ quên, định rời đi.
Nhưng lúc này Lương Hàn Thần đã chặn cửa.
Giờ phút này, trên mặt Lương Hàn Thần không còn nụ cười tỏa nắng ban nấy nữa.
Ánh mắt âm ut Tà ác!
“Con mụ điên, mày dám đánh tao, mày có biết khuôn mặt này đáng giá bao nhiêu tiền không hả?”
“Mày có biết mỗi đêm có bao nhiêu phụ nữ dạng chân chờ tao cưng chiều không hả?”
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Lương Hàn Thần vừa nói vừa võ tay.
Hai vệ sĩ trốn trong căn phòng nhỏ nhanh chóng bước ra.
Lương Hàn Thần chỉ vào Trương Hiểu Bình nói: “Bọn mày đè cô ta lên bàn”
“Ông đây vừa bị Hứa Mộc Tình khơi dậy lửa tình mà không có chỗ để trút, bây giờ xem như dùng tạm cô ta vậy!”
Vừa dứt lời, hai vệ sĩ nhanh chóng chạy tới.
Trương Hiểu Bình sợ hãi vội vàng lùi lại.
Khi hai tên vệ sĩ đang giương nanh múa vuốt xông đến, cô lập tức lấy trong túi ra một bình xịt hơi cay.
“Xit”
“Xit”
“AI Mất của tôi!”
Hai vệ sĩ hét lên.
Trương Hiểu Bình nhanh chóng xông hai người họ, đẩy Lương Hàn Thần đang chặn ở cửa ra, vội vàng chạy ra ngoài.
“Lũ vô dụng! Mau đuổi theo cho tao!”
“Tinhl”
Cửa thang máy của nhà để xe dưới tầng hầm mở ra.
Trương Hiểu Bình vẻ mặt hoảng loạn cầm túi da của Hứa Mộc Tình chạy ra ngoài.
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hy đang ngồi trò chuyện trong xe thì nhìn thấy Trương Hiểu Bình, hai người vội vàng xuống xe.
“Hiểu Bình, em sao vậy?
Lúc này Trương Hiểu Bình sợ đến mức ứa nước mắt.
Cô vội vàng chạy tới trước mặt Hứa Mộc Tình, ngay khi cô vừa định nói.
Thì mấy tên vệ sĩ của Lương Hàn Thần từ trong thang máy hung hãn xông ra.
Đồng thời cũng có Lương Hàn Thần với vẻ mặt u ám.
Đám vệ sĩ vây quanh ba người Hứa Mộc Tình.
Lương Hàn Thần vừa đến gần liền nói với Hứa Mộc Tình: “Cô Hứa, rốt cuộc thư ký của cô làm sao vậy?”
“Tôi có nhã ý muốn giúp cô ấy lấy túi, cô ấy không những từ chối mà thậm chí còn tát tôi”
Lương Hàn Thần chỉ vào khuôn mặt bị đánh đến đỏ của mình.
Cố Ngôn Hy nhìn thấy liền không khỏi sửng sốt!
Cô biết Lương Hàn Thần ngoài vai trò là một ngôi sao nổi tiếng quốc tế.
Thì anh ta còn là con nhà họ Lương, một trong các đại gia tộc ở Thương Hải!
Cố Ngôn Hy vội vàng làm dịu không khí: “Trong đây nhất định có hiểu lầm, anh đừng tức giận, chúng ta từ từ nói chuyện”
“Nói cái gì mà nói? Từ nhỏ đến giờ chưa có ai tát vào mặt tôi, cô có biết khuôn mặt của tôi đáng giá bao nhiêu không?”
“Tôi nói cho cô biết, hiện tại tôi muốn dẫn cô gái này lên lầu, tôi phải nghiêm khác dạy dỗ cô ta”
Nói xong, Lương Hàn Thần vươn tay nắm lấy tay Trương Hiểu Bình.
Lúc này, Hứa Mộc Tình mới kéo Trương Hiểu Bình ra sau lưng.
Cô nhìn Lương Hàn Thần như thiêu đốt.
Hứa Mộc Tình lúc này mới nghiêm mặt nói: “Anh Lương, tôi hiểu rõ thư ký của tôi”