Chương 269
Dòng máu phẫn nộ chảy cuồn cuộn trong người Ngô Chí Vinh, cơ thể ông ta cũng tỏa ra mối hận mãnh liệt.
Bất cứ người nào bị ánh mắt ông ta lướt qua đều khép hai chân lại, đứng thẳng người.
Bộ dạng giống như trước kẻ địch lớn mạnh, gia tộc Ngô Thị ta không một trai tráng nào lựa chọn rút lui!
Trong khi mọi người đều cho rằng họ phải chiến đấu với một gia tộc lớn nào đó của phương bắc hoặc phương nam.
Ngô Chí Vinh lại nói: ‘Lý Hàng ở Ninh Châu đã giết cháu của ta, còn cả Ngô Sơn theo ta bao năm nay.”
“Và còn diệt mười hai tinh anh trong đội hộ pháp của gia tộc Ngô Thị chúng ta.”
“Quá nhục nhã! Thật quá nhục nhã!”
“Gia tộc Ngô Thị chúng ta hô mưa gọi gió nhiều năm, chưa từng gặp phải chuyện như vậy!”
“Ta – Ngô Chí Vinh lấy thân phận là trưởng tộc của gia tộc Ngô Thị, ra lệnh cho tất cả con cháu của gia tộc Ngô Thị”
“Ta muốn huyết tẩy Ninh Châu!”
Ninh Châu?
Lý Hàng?
Mọi người nghe nói phải đi đối phó với một nơi nhỏ bé mà lại huy động nhiều người như vậy.
Cho rằng ông trưởng tộc chuyện bé xé ra to.
Ngô Sơn và mười hai hộ pháp chết ở Ninh Châu chắc chắn là vì âm mưu của đối phương.
Suy cho cùng, Ngô Văn Đào là công tử phế vật nhất trong gia tộc.
Bình thường, ngoài chơi gái sắm xe thể thao thì chẳng làm được việc gì đàng hoàng.
Với loại phế vật như vậy, đừng nói là kêu Ngô Sơn ra tay.
Cho dù là mang theo cao thủ số một của gia tộc Ngô Thị ra tay cũng sẽ bị sự ngu xuẩn của hãn ta hại chết!
Rất nhiều thanh niên trẻ tuổi hoàn toàn không biết Ninh Châu là nơi nào, Lý Hàng là ai?
Một nơi ngay cả tên còn chưa nghe bao giờ.
Nói trắng ra là thành phố nhỏ quê mùa.
Một người ở xó xỉnh đấy thì có thể lợi hại đến đâu?
“Để tôi đi đi. Bây giờ tôi sẽ mang tứ đại cao thủ thuộc hạ của tôi đi Ninh Châu!” Một người đàn ông trung niên đứng ra nói.
“Bác ơi, để cháu đi! Cháu đi Ninh Châu một lần rồi, cháu rất quen thuộc nơi đó.”
“Sáng sớm mai là cháu có thể xách đầu tên Lý Hàng đó và bạn bè thân thích của hắn đến trước mặt bác!”
Lúc này, bên dưới lại có rất nhiều người chủ động xin đi.
“Tốt lám, đây mới là trai tráng của gia tộc Ngô Thị chúng tai”
Đúng lúc Ngô Chí Vinh định điều binh khiển tướng, Ngô Chính Đức và Ngô Văn Xương vội vã đứng ra.
“Cha, Lý Hàng nhất định phải chết.”
“Nhưng con cầu xin cha, đợi thêm hai ngày nữa.”
“Đợi tin tức từ phương bắc về, cha hãy ra tay.”
Ngô Chí Vinh nhìn con trai ruột của mình, cười giận dữ: “Đây chính là con trai tốt của ta, đây chính là người cha tốt của cháu ta”
“Con của con chết rồi, chết trong tay một thằng tiểu tốt vô danh”
“Con không những không tức giận, không cảm thấy hổ hẹn, ngược lại còn ngăn cản người tóc bạc trả thù cho người tóc xanh.”
“Con muốn bôi nhọ Ngô gia chúng ta sao?”
Ngô Chí Vinh đập mạnh tay xuống chiếc bàn bên cạnh, đá hoa cương dưới góc bàn lập tức vỡ nứt.
“Chuyện này mà truyền ra ngoài, con muốn người ta nhìn nhận thế nào về gia tộc chúng †a?”
“Người ta sẽ nói, Ngô gia ở Cô Tô toàn những kẻ hèn nhát, cả gia tộc toàn là phế vật!”
“Mãnh hổ ở phương bắc, Ngô gia chúng ta không động nổi. Cự ngạc ở phương nam, Ngô gia chúng ta cũng không thể chạm vào”
“Nhưng một Ninh Châu nhỏ bé, lẽ nào Ngô gia ở Cô Tô lại phải chịu sự sỉ nhục ức hiếp của chúng?”
Ngô Chính Đức vội giải thích: “Cha, theo như tình báo con có được, tên Lý Hàng này có thực lực không hề yếu.”
“Cao thủ số một của Tống gia, Tam Hổ của Tiền gia ở Thượng Hải đều chết trong tay hắn: “Ngay cả Ngô Sơn cũng không phải là đối thủ của hắn!
Điều này cho thấy cái gì?”
“Điều này cho thấy sau lưng hắn chắc chắn có một gia tộc lớn hơn cả phương bắc và phương nam ủng hội”
“Thậm chí con còn nghỉ ngờ, hắn là người của gia tộc Lý Thị ở kinh thành!”
“Chờ thêm một chút, chỉ chờ vài tiếng thôi, người mà chúng ta cử đi kinh thành chắc chắn sẽ có tin tức!”
Trong lúc này, trong một tứ hợp viện ở vành đai số hai tại kinh thành.
Tứ hợp viện này tồn tại độc lập.
Trông có vẻ vô cùng cổ kính.
Từng viên gạch, mảnh ngói ở đây đều mang nhiều lịch sử và bể dâu.
Một chiếc Mercedes đậu ở cánh cửa không bắt mắt của tứ hợp viện.
Ba bốn người của Ngô gia ở Cô Tô đứng cạnh.
Bọn họ đã đứng đó suốt một đêm.
Vẻ mặt lo lắng.