Chương 267
Hai vợ chồng đã chung giường một thời gian rồi.
Nhưng giữa hai người luôn có một ranh giới vô hình.
Chỉ cần Hứa Mộc Tình không mở lời, Lý Hàng vĩnh viễn sẽ không thò tay qua.
Khoảnh khắc Lý Hàng nằm vào, chiếc giường lún xuống rất rõ ràng.
Anh định nói chúc ngủ ngon như mọi ngày với Hứa Mộc Tình.
Đột nhiên hai cánh tay nhỏ nhắn mềm mại đưa sang ôm lấy cổ Lý Hàng.
Bỗng chốc, hương thơm dịu dàng ùa vào.
“Tình Tình?” Lý Hàng ngẩn người.
Trong bóng tối, dường như Hứa Mộc Tình đã đưa ra một quyết định trọng đại.
Cô khẽ thốt lên: “Đừng nói gì, hôn em đi”
Hai cánh môi mọng nước do dự rồi kiên quyết lại gần.
Hôn lên.
Trong căn phòng tối.
Hơi thở nóng hổi, thanh khiết như hoa lan.
Chiếc chăn mềm mại như nước.
Hai thân hình như cá trong nước.
Giao hòa, vui sướng.
Bồng bềnh, đung đưa Có gió.
Trốn sau rèm cửa như đứa trẻ nô đùa.
Chốc chốc lại nghịch ngợm vén rèm cửa lên.
Ánh trăng như sương.
Nổi bật dưới ánh trăng sáng trắng là hai khuôn mặt dán chặt vào nhau.
Ngây ngô, thẹn thùng.
Chín chắn, vững vàng.
“Em đã sẵn sàng chưa?” Lý Hàng ôm người ấy vào lòng.
“Ừm”
Trong cái chớp mắt là quyết đoán, là dũng cảm.
Con người cô, trái tim cô đã thuộc về anh từ lâu.
Anh cúi đầu, tay cô siết chặt.
Hai con cá lăn lộn, quấn quýt vào nhau.
Đêm nay chắc chắn là mất ngủ.
Lại nghe gió hát.
Tiếng gió lẫn với tiếng lá cây xào xạc bên ngoài cửa sổ.
Nhẹ nhàng thoảng qua, tiếng gió như tiếng sóng.
Lại tựa như tiếng kêu kiều mị lúc ẩn lúc hiện.
Nối tiếp từng đợt, ríu rít yêu thương.
Âm thanh đó dần dần du dương, vui sướng.
Âm thanh đó, liên tục trầm bổng, phiêu lãng.
Núi này qua núi khác.
Sóng này chồng lên sóng kia.
Ánh trăng thẹn thùng bị hai người che lấp.
Gió cũng ngừng thở.
Chỉ có hai người trong phòng vẫn đang thì thầm cất tiếng ca vang.
Âm thanh đó triền miên, mềm mại man mác.
Vừa có tiếng khóc khẽ khàng lại kèm theo âm thanh vui sướng.
Tại biệt thự của Ngô gia ở Cô Tô.
Ngô Chính Đức có thói quen dậy sớm luyện Thái Cực quyền.
Lúc này, ông ta đang thuần thục làm động tác hít thở không khí trong lành trong hoa viên.
Khi ông ta đang nhấc hạ tay chân hít vào thở ra thì quản gia vội vàng chạy lại.
“Lão gia, có người gửi một thùng gỗ từ Ninh Châu đến, nói là đồ vật rất quan trọng.”
Ngô Chính Đức cau mày.
Đến khi ông ta đích thân đến phòng khách, con trai lớn Ngô Văn Xương đã đứng ở đó.
Ngô Văn Xương nói với Ngô Chính Đức: “Ba, chiếc thùng này hơi nặng, bên trên ghi là “Đặc sản Ninh Châu”, nhưng không biết bên trong đựng cái gì?”