Chương 265
“Từ nay về sau, Bài Vân Chưởng đổi tên thành Đả Cẩu Quyền”
Vừa nói, tay Lý Hàng đột nhiên xuất hiện trước ngực Ngô Sơn.
Bàn tay ban đầu xòe ra đột ngột nắm lại.
Năm ngón tay búng ra, quyền phong nổ ra, quyền thanh sấm sét!
“Bùm!”
Một nắm đấm, chỉ một năm đấm.
Khoảnh khắc cú đấm của Lý Hàng đánh trúng ngực của Ngô Sơn, cơ bắp và xương sườn phía sau lưng ông ta lập †ức nổ tung!
Người ông ta như con diều đứt dây, bay ngược ra.
Ngã mạnh xuống cạnh Ngô Văn Đào.
Giương mắt đờ đẫn!
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Ngô Văn Đào nghi ngờ mắt hắn nhìn nhầm.
Hắn đưa tay vả lên mặt: “Tao đang nằm mơ, nhất định là †ao đang nằm mơi Sao có thể xuất hiện loại chuyện này: được chứ!”
Lúc này Lý Hàng đã đứng trước mặt Ngô Văn Đào.
Anh đứng trên cao, như đỉnh núi đội đất ngoi lên, cao vút Tầng mây!
“Lúc trước tao đã cho mày một cơ hội, nhưng mày không biết quý trọng, nếu đã như vậy thì kết thúc đi.”
“Không được nhúc nhích!
Lúc này, Ngô Sơn đột nhiên hét lên.
Ông ta siết chặt cổ Hứa Mộc Tình.
Trong miệng ngậm máu, vẻ mặt lạnh lùng độc ác!
Nét mặt Lý Hàng trầm trọng: “Ông dám?”
“Hừ hừ hừ, trên đời này không có chuyện gì người nhà họ Ngô không dám làm!”
Ngô Sơn đưa tay rút ra một con dao găm vứt xuống đất.
“Thằng nhóc, nếu mày dám manh động, tao sẽ lập tức.
nghiền nát cổ vợ mày!”
Không khí trong nhà xưởng bỗng chốc trở nên mát lạnh.
Một luồng sát khí chưa từng có bao trùm xung quanh.
Lặng ngắt!
Lạ lùng!
Ánh mắt Lý Hàng nhìn như vào Ngô Sơn thiêu như đốt: “Nếu ông dám làm cô ấy tổn thương dù chỉ một chút thôi, tôi lập tức diệt luôn cả tộc Ngô Thị.”
“Thằng oắt ngông cưồng tự đại, bây giờ quyền chủ động.
nằm trong tay tao!”
Ngô Sơn nhìn sang Ngô Văn Đào.
“Tam công tử, nhặt dao găm lên, đâm hắn một nhát.”
Thế cục thay đổi!
Ngô Văn Đào trước còn đang sợ vãi đái ra quần giờ lập tức vội vã nhặt dao lên.
“Ha ha ha! Ai kêu loại tạp chủng như mày dám hống hách với bổn công tử!”
“Bây giờ đến lượt bổn công tử!”
Trong lúc nói, hai tay Ngô Văn Đào nắm lấy dao đâm mạnh vào lồng ngực Lý Hàng!
Bỗng nhiên cơ thể Lý Hàng khẽ run lên.
Không ai ngờ rằng Lý Hàng lại đứng yên mặc cho Ngô Văn Đào đâm mình.
Nước mắt lấp lánh lã chã tuôn rơi.
Hứa Mộc Tình bị đối phương siết chặt cổ nên không thể nói được, đôi mắt cô ngập tràn nỗi đau xót.
Còn Lý Hàng lại mỉm cười nhìn Hứa Mộc Tình.
Ngô Sơn nhìn chằm chằm Lý Hàng: “Xem ra người phụ nữ này thật sự rất quan trọng với mày”
“Cô ấy là người ta yêu nhất cuộc đời này, vì cô ấy ta có thể từ bỏ tất cả.”
Mỗi lời nói của Lý Hàng đều khắc sâu vào tim Hứa Mộc: Tình.
“Vậy mày chết vì người phụ nữ này đi!’ Ngô Sơn đột nhiên hét lên: “Tam công tử ra tay đi”
Đâm!
Dùng sức đâm mạnh!
Nhưng không đâm vào đượ!
cNgực Lý Hàng cứng như sắt đá!
Lúc này, tay của Lý Hàng nhẹ nhàng đặt lên vai Ngô Văn Đào.
Ngô Sơn thấy Lý Hàng mãi không ngã xuống, bất giác hỏi: “Sao vậy Tam công tử?”
Giây phút giọng nói vừa buông xuống.
Ngô Văn Đào gục xuống.
Không một dấu hiệu!