Chương 253
Để công tử thưởng thức.
“Tối nay tao phải cày mảnh ruộng trinh nguyên của cô ta”
Một vệ sĩ bên cạnh vội nói: “Tam công tử, tôi nghe người †a nói Ninh Châu là cấm địa gì đó?”
“Các thế gia công tử bên ngoài đến, nếu gây chuyện ở Ninh Châu thì sẽ bị một đám người bắt lại.”
“Nhẹ thì đánh gãy chân gãy tay, nặng thì sẽ bị xử luôn.”
“Ha ha ha…
Ngô Văn Đào đột ngột cười lớn: “Cấm địa rắm chó gì chứ!”
“Ở Ninh Châu bé tí này, bổn công tử muốn làm gì thì làm!”
“Bọn người đấy không đến thì thôi, nếu bọn nó đến” Ngô.
Văn Đào hừ lạnh, “Trác đại sư sẽ dễ dàng treo tay chân bọn chúng lên dây điện như thịt hun khói!”
Vừa nói, Ngô Văn Đào vừa quay đầu nhìn nam thanh niên mặc đồ Trung Sơn: “Trác đại sư, tôi nói không sai chứ?”
Trác Bất Phàm nhếch môi: “Ngoài đánh gãy tay chân, tôi còn biết rất nhiều thứ, chỉ cần Tam công tử vui là được”
“Ha ha ha ha, ta rất thích tính cách của Trác đại sư, có Trác đại sư bên cạnh, bổn công tử muốn làm gì ở Ninh Châu mà chẳng được!”
Cũng trong lúc này, Trần Quả đang lái xe đưa Hứa Mộc Tình về nhà.
Xe đang chạy bình thường trên đường.
Đột nhiên một chiếc Audi màu đỏ từ con đường nhỏ bên cạnh xông ra.
Chiếc xe nhanh chóng tông vào xe Mercedes màu trắng của Hứa Mộc Tình.
“Am!
Hai xe tông nhau.
Trần Quả và Hứa Mộc Tình vẫn luôn thắt dây an toàn nên không sao.
Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn phía đối diện, chỉ thấy Cố Ngôn Hy ngồi ở ghế phụ trán bị thương, còn chảy máu.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Hứa Mộc Tình đứng bên cạnh hỏi.
Cố Ngôn Hy xua tay: “Tôi không sao, tôi không thể ở lại đây được, chúng tôi phải nhanh chóng rời đi.”
Thấy chiếc Audi định đi, Trần Quả vội bước lên chặn lại.
Cô ta mở cửa xe, thò tay phải vào kéo tháng tay lên!
Chiếc xe lập tức dừng lại.
Sắc mặt Trần Quả lạnh lùng nhìn hai người phía trước: “Tông xe của chị dâu tôi rồi cứ thế mà đi sao?”
Chỉ một ánh mắt cũng khiến Phương Văn Văn và Cố Ngôn Hy sợ hãi!
Ngoại hình của Trần Quả rất thanh tú, ngũ quan cũng rất xinh đẹp.
Nhưng giọng nói của cô ta rất lạnh, như ngọn gió từ lòng đất đến.
Uuu.
Hứa Mộc Tình cười giảng hòa: “Các cô đừng sợ, cô em này tuy nhìn rất hung dữ, thực chất rất tốt bụng.”
Hứa Mộc Tình nhìn Cố Ngôn Hy: “Trán cô bị thương rồi kìa, tôi biết gần đây có một trạm xá, tôi đưa cô đi băng bó vết thương.”
Vừa nghe nói phải đi trạm xá, Cố Ngôn Hy sống chết không chịu.
Hứa Mộc Tình bất lực, chỉ đành lấy một hộp thuốc trên xe xuống, xử lý qua loa vết thương cho Cố Ngôn Hy.
Khi xử lý vết thương, Cố Ngôn Hy tháo khẩu trang ra.
Cô cứ tưởng rằng Hứa Mộc Tình thấy mặt cô nhất định sẽ kinh ngạc.
Dù gì thì cô cũng là một nữ ca sỹ nổi tiếng.
Nhưng khi Hứa Mộc Tình nhìn thấy khuôn mặt của cô chỉ khen cô xinh đẹp rồi thôi.
Lẽ nào cô ấy không nhận ra mình sao?
Càng như vậy Cố Ngôn Hy lại càng muốn xác minh.
Cô hỏi Hứa Mộc Tình: “Cô không nhận ra tôi sao?”
Hứa Mộc Tình chớp đôi mắt vừa sáng đẹp vừa sâu thẳm nhìn Cố Ngôn Hy, sau đó lắc đầu.
Cố Ngôn Hy kinh ngạc hỏi: “Cô thật sự không nhận ra tôi ư?”
Sau khi nhìn kỹ Cố Ngôn Hy thêm mấy lần, Hứa Mộc Tình vấn lắc đầu.
“Cô xinh đẹp thế này, nếu như tôi quen biết cô thì chắc.
chắn nhận ra ngay rồi.”
Cố Ngôn Hy đột nhiên nảy sinh cảm giác thất vọng mạnh mẽ.
Lúc này, một chiếc Hummer bất ngờ xông đến.
Ngay sau đó, tám người đàn ông vạm vỡ nhanh chóng xuống xe.
“Ha ha, quả nhiên là nơi nhỏ bé, lượn vài vòng là tìm được rồi”
Họ nhanh chóng bao vây bốn người Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hy.
Một tên trong số đó đánh giá Hứa Mộc Tình: “Không ngờ nơi nhỏ bé như thế này mà lại có phụ nữ đẹp vậy, bát về cho Tam công tử cùng thưởng thức!”
Mấy tên đàn em tên nào cũng coi trời bằng vung.
Ba tên đã không ngần ngại nhanh chóng sáp lại gần, muốn bắt Cố Ngôn Hy và Hứa Mộc Tình.
Trần Quả lập tức ra tay.