Cơn Lốc YaKuza

Chương 24




Chương 24

 

Tiếng hét bất ngờ khiến đám côn đồ này cũng phải kinh ngạc.

Ngay cả Chu Thành cũng bị đánh tàn phế rồi.

Sao còn có những người muốn tìm chết vậy?

Chính tại lúc này, nhân viên trong cửa hàng xách theo hai túi gà Gà Không Lối Thoát đi tới đưa cho Lý Hàng.

“Trong bếp còn hai phần, đưa cho anh cả hai đấy”

“Nhưng tôi chỉ mua một phần”

Nhân viên vội nói: “Không sao đâu, tối nay mua một tặng một.”

Lý Hàng vui vẻ cầm hai túi gà Gà Không Lối Thoát nóng hổi trở về nhà.

Hứa Mộc Tình ngồi học trong phòng cả ngày nay, không lâu sau khi Lý Hàng bước vào, cô liền ngửi thấy mùi thơm.

“Sao anh lại mua hai túi?”

“Ông chủ nói anh đẹp trai nên mua một tặng một”.

“Được đó nha!” Hứa Mộc Tình vươn bàn tay thon dài trắng nõn như ngọc ra với lấy miếng gà rán thơm phức từ trong hộp.

Trong lúc Hứa Mộc Tình đang ăn, cô thấy Lý Hàng cười tươi rói ngồi bên cạnh nhìn mình, không khỏi hỏi.

“Sao anh không ăn?”

“Anh ăn no rồi!”

“Ăn khi nào?”

“Bây giờ.”

“Anh ăn gì vậy?”

“Ăn em”

“Hả?” Hứa Mộc Tình có chút khó hiểu nhìn Lý Hàng.

“Em không biết ngắm người đẹp cũng có thể no sao?”

Nghe vậy, Hứa Mộc Tình hơi nhíu mày, hai má trắng nõn đã ửng hồng.

Cô lấm bấm nói: “Không chút đứng đắn, mau ăn đi! Một mình tôi ăn không hết nhiều như vậy đâu, với lại ăn nhiều rất dễ tăng cân”

“Béo lên mới tốt. Sau khi béo lên người khác sẽ không thích em nữa, vậy thì em sẽ là của riêng anh, a ha ha ha.”

“Tôi, tôi không phải người của anh, tôi đã có..”

“Aiya, anh biết, anh biết em đã có người trong lòng, nhưng sao em không nói cho anh biết tên của người đó?”

“Tôi không nói đấy, cho anh tức chết”

Hứa Mộc Tình ngay lập tức biến sự tức giận của mình thành cơn thèm ăn, cô nhanh chóng ăn hết chỗ gà rán thơm phức trước mặt.

Đến nỗi khi ăn xong có chút bội thực.

Sau đó, cô mang theo lo lắng “liệu ăn nhiều có béo không?” và “sau khi béo lên trông có xấu không?” chìm vào giấc ngủ.

Cùng với tiếng chim hót du dương, Hứa Mộc Tình mở mất.

Theo thói quen, cô nhìn về phía Lý Hàng đang ngủ liền phát hiện đã không thấy Lý Hàng đâu.

Anh đi đâu rồi?

Hứa Mộc Tình nhanh chóng ngồi dậy!

Thông thường, khi cô tỉnh giấc, Lý Hàng sẽ ngồi trong góc mim cười, sau đó vẫy tay chào cô.

Nhưng hôm nay trời vừa sáng đã không thấy khuôn mặt tươi cười muốn vươn tay nhéo của anh kia đâu cả,

Lúc này, Hứa Mộc Tình có chút hoảng hốt.

Cô nhanh chóng rời khỏi giường, trong phòng khách cũng không thấy Lý Hàng.

Anh ấy, anh ấy đi rồi?

“Mẹ, anh ấy đi đâu vậy?”

Hứa Mộc Tình vội vàng đi vào bếp và hỏi Liễu Ngọc Phần.

Liễu Ngọc Phần nhìn Hứa Mộc Tình đang đứng ở cửa, mim cười không nói gì.

“Mẹ, mẹ nói đi, anh ấy đã đi đâu?”

Thấy Hứa Mộc Tình thực sự lo lắng, Liễu Ngọc Phần mới đáp.

“Mẹ cũng không biết nó đi đâu, nhưng lúc sáng khi đi ra ngoài nó có nói là đi làm việc, trưa sẽ về ăn cơm.”

Hứa Mộc Tình nghe thấy anh chỉ là đi làm việc thì liền thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhỏ giọng thì thầm: “Ra ngoài làm việc cũng không nói với mình một câu”

Lúc này, đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.

Anh ấy về rồi sao!?

Hứa Mộc Tình vui mừng khôn xiết, vội vàng ra mở cửa.

Kết quả, đứng ngoài cửa là một cậu nhóc trắng trẻo mặc bộ vest thắng tấp, đi đôi giày da bóng loáng.

Người đó nhìn Hứa Mộc Tình mim cười nói: “Tình Tình đã lâu không gặp…”

“Rầm!”

Hứa Mộc Tình tiện tay đóng sầm cửa lại!

Bây giờ cô mới nhớ ra bản thân vẫn đang mặc đồ ngủ!

Cũng may vì để tránh bị Lý Hàng thấy được cơ thể mình, Hứa Mộc Tình đã mặc một bộ đồ ngủ vô cùng kín đáo.

Cho nên cậu nhóc trắng trẻo ngoài cửa mới chưa nhìn thấy gì cả.

“Mẹ, con về rồi”

Lý Hàng đã trở thành một thành viên của gia đình này, vì vậy anh cũng có chia khóa mở cửa.

Sau khi đi vào, Lý Hàng phát hiện phòng khách có một cậu nhóc trắng trẻo mặc vest đang ngồi ở đó.

Cùng lúc đó, bên cạnh cậu nhóc còn có một bà lão trang điểm đậm.

“Ôi, nói Tào Tháo Tào Tháo liền đến!”.

“Cậu, mau qua đây”

Bà lão trang điểm đậm vẫy tay với Lý Hàng.

Bà ta lập tức rất không kiêng dè mà nói: “Cậu đó, mau gói ghém đi khỏi nhà này ngay”.

Hứa Mộc Tình đang ngồi bên cạnh lập tức tiếp lời: “Dì Trương, hai chúng cháu đã đăng ký rồi.”

“Tình Tình, không phải dì Trương nói con!”

“Con và Tinh Tinh nhà dì cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã”.

“Dì nhớ khi còn nhỏ, hai con đã cùng nhau chơi trò gia đình.”

“Tinh Tinh đóng vai chồng, con đóng vai vợ. Lúc đó, tình cảm của hai con vô cùng tốt.”

Cậu nhóc trắng trẻo ngồi bên cạnh cũng vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, lúc đó Tình Tình còn nói khi lớn lên nhất định sẽ gả cho con”

Nói xong, cậu nhóc trắng trẻo lấy từ trong túi ra một chiếc hộp đựng nhẫn.

Chiếc hộp được mở ra, bên trong đặt một chiếc nhẫn kim cương cỡ lớn.

Dưới sự chứng kiến của mọi người, cậu nhóc trắng trẻo quỳ một chân trước mặt Hứa Mộc Tinh.

“Tình Tình, mau kết thúc cuộc hôn nhân đùa giỡn này đi, hãy cưới anh!”.

“Anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc!”

“Bây giờ anh đã là phó tổng giám đốc của tập đoàn Lam Hải.”

“Anh hoàn toàn có khả năng chăm sóc em cùng cha mẹ em.”

“Với lại, anh đã tìm được một công việc tốt cho Hạo Nhiên.”

“Chỉ cần em lấy anh, cả nhà em đều có thể sống tốt.”

“Đây có phải là một viên kim cương không? Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một viên kim cương lớn như vậy?

Vừa nói Lý Hàng vừa như một cơn gió bước đến trước mặt cậu nhóc trắng trẻo.

Anh giật chiếc nhẫn kim cương từ tay cậu nhóc.

Lý Hàng giả bộ đưa ra trước mắt ngắm nhìn.

“Cái này không phải đồ giả đấy chứ?”

“Ăn nói xâng bậy, cái này là tôi dùng tiền thật giá thật mua trong trung tâm thương mại!”

“Tôi có cả hóa đơn!”

“Có phải thật hay không thì đập một cái là biết liền”

“Kim cương là loại đá cứng nhất trên thế giới”.

Lúc này, Lý Hàng cầm một quả óc chó trên bàn trà lên đập nhẹ vào chiếc nhẫn kim cương.

Chỉ nghe một tiếng “Rắc!”

Viên kim cương trị giá hàng trăm ngàn liền vỡ!

“Ôi chết, vỡ rồi.”

“Đồ giả!”

Lý Hàng ném chiếc nhẫn kim cương xuống bàn trà.

“Sao có thể như thế được!?”

“Làm sao một quả óc chó có thể đập vỡ một viên kim cương!”

“Anh! Anh đền cho tôi!”

Cậu nhóc trắng trẻo rống lên, cậu ta đưa hai tay về phía Lý Hàng định túm lấy anh.

Đúng vậy, không sai.

Cậu ta không vung nấm đấm lên như một người đàn ông.

Mà lại đưa tay ra giằng co như một người phụ nữ.

“Bốp!”

Lý Hàng vung tay một cái liền khiến cậu nhóc ngã ngồi lại trên sô pha.

“Mẹ! Anh ta đánh con.”

Cả người cậu nhóc bổ nhào vào lòng người phụ nữ lớn tuổi kia mà khóc!

“Cậu dám đánh Tinh Tinh nhà tôi sao!?”

“Cậu chết chắc rồi!”

“Con trai tôi là tiến sĩ, là phó tổng giám đốc của Tập đoàn Lam Hải!”

“Chủ tịch Tập đoàn Lam Hải chính là anh rể của tôi! Bây giờ tôi sẽ lập tức gọi cho ông ta!”

Vừa nói, người phụ nữ lớn tuổi trang điểm đậm liền gọi cho Hồng Hải Lượng.

Nhưng đã gọi liên tiếp mấy cuộc mà vẫn không ai trả lời.

“Bây giờ chắc không ai nghe đâu, bà gọi đến đồn cảnh sát thì Hồng Hải Lượng sẽ bắt máy thôi.”

“Ý cậu là gì!?” Người phụ nữ sửng sốt.