Chương 233
Lúc này, Chó Chết gầm lên một tiếng, xông về phía Lý Nhị Ngưu.
Hắn nhanh chóng quần ẩu với Lý Nhị Ngưu.
Trong chốc lát, hai người đánh đấm qua lại, bất phân thắng bại.
Nhưng Lý Nhị Ngưu càng đánh càng hung hãn.
Cho dù nắm đấm của Chó Chết rơi trên người hắn như vũ bão.
Lý Nhị Ngưu lại không hề lùi lại, ngược lại càng đánh càng hăng.
Hắn giống như một cục sắt, càng đánh càng cứng, càng đánh càng nóng.
Nhìn lại Chó Chết, ngược lại càng đánh càng kinh hãi trong lòng.
Trên đời này sao vẫn còn loại người này?
Và điều làm Chó Chết càng khiếp sợ là đám đàn em tinh nhuệ mà hẳn mang đến giờ đều đã bị đánh nằm bẹp dưới đất.
Bọn Vương Tiểu Thất như đang xem kịch, vây Chó Chết lại.
Theo như họ thấy, một mình Lý Nhị Ngưu dư sức đối phó với Chó Chết.
Không hề có ý định lên giúp đỡ.
Chó Chết nổi giận.
Nói thế nào thì hắn cũng có chút danh tiếng trong thế giới ngầm ở Thượng Hải.
Chó Chết càng đánh càng hăng, nắm đấm càng lúc càng nhanh.
Còn Lý Nhị Ngưu, sau mỗi lần bị đánh lại đứng ngay dậy.
Cho đến khi Chó Chết cảm nhận rõ rệt thể lực đã giảm sút, Lý Nhị Ngưu đột nhiên phản đòn.
Giây phút này, Chó Chết cảm thấy mình đã gặp phải một con dã thú hung mãnh.
Lý Nhị Ngưu gầm lên một tiếng, vung mạnh nắm đấm sắt trong tay lên trán Chó Chết.
“Bịch!”
Chó Chết bay ngược lên.
Cả người đập mạnh lên bức tường cách đó mười mấy mét.
Nhìn lại Lý Nhị Ngưu, khắp người hắn trên dưới toàn là vết thương, khóe miệng thỉnh thoảng lại nhễu máu.
Nhưng Lý Nhị Ngưu lại cười.
Vương Tiểu Thất bước đến vỗ lên vai Lý Nhị Ngưu: “Anh Ngưu, không tồi nha!”
“So với mấy ngày trước, anh rõ ràng tiến bộ hơn rất nhiều đó”
“Gần đây có phải lén lút kiếm đại ca dạy kỹ năng cho anh không đó?”
“Nói xàm! Tôi là loại người đó sao? Hơn nữa, nhiệm vụ †ập luyện mà ông chủ sắp xếp tôi đến giờ còn chưa hoàn thành, làm gì còn mặt mũi mà đi thỉnh giáo ông chủ.”
Nhiệm vụ tập luyện?
Lễ nào bọn họ đều được một người huấn luyện ra?
Chó Chết ôm mặt, gồng mình đứng dậy.
Tay hắn đã bị máu nhuốm đỏ, đầu đau như sắp nứt ra.
Cảm giác lúc nãy bị cú đấm của Lý Nhị Ngưu đánh lên mặt như bị một quả cầu sắt đập vào!
Chó Chết nhìn bảy người trước mắt.
Bảy người này chắc chắn không phải luyện võ từ nhỏ, bọn họ là “học cấp tốc” trong thời gian ngắn!
Nhưng một khi bọn họ bộc phát, tốc độ đó, sức mạnh đó đã vượt xa sự hiểu biết của Chó Chết.
Là ai? Rốt cục là ai đã huấn luyện bọn họ trở nên đáng sợ như vậy?
Lễ nào là.
Là Lý Hàng!?
“Lý Hàng đang ở đâu? Kêu hắn ra đây gặp tao.”
Chó Chết vừa buông lời liền bị Vương Tiểu Thất bên cạnh đạp ngã.
Vương Tiểu Thất nhổ một bãi đờm lên người Chó Chết: “Dựa vào mày không đủ tư cách gặp đại ca tao.”
“Nhưng, đại ca tao kêu tao gửi cho mày một món đồ.”
Vừa nói, Vương Tiểu Thất lấy từ trong lòng ra một túi tài liệu vứt lên người Chó Chết.
Chó Chết không lập tức mở ra mà nhìn chằm chằm Vương Tiểu Thất bằng ánh mắt như thiêu như đốt.
“Mày như thế là có ý gì? Trong túi này đựng cái gì?”
Vương Tiểu Thất hừ lạnh: “Đại ca tao nói, con người mày có sức mạnh mà không có đầu óc, kêu tao làm vài thứ cho đầu mày tỉnh táo lại”
“Mày nói thế là ý gì?”
“Đâu ra nhiều câu hỏi thế? Mày tự mở ra mà xem”
Chó Chết mở túi tài liệu ra, hắn chỉ nhìn qua nội dung và hình ảnh bên trong, lập tức nhảy dựng lên.
Hắn túm lấy cổ áo Vương Tiểu Thất, tức giận gầm lên: “Mày lấy mấy tấm ảnh này từ đâu ra?”
“Chúng mày nghĩ rằng dùng thủ đoạn ly gián cấp thấp.
thế này thì tao sẽ mắc bẫy chúng mày sao?”
Vương Tiểu Thất đạp Chó Chết một cái: “Đại ca tao nói cấm có sai.”
“Có một số người, làm chó cho người ta quen rồi, bây giờ cho hắn làm người, hắn lại không quen.”