Chương 221
Ngọn lửa nhanh chóng nuốt trọn thư phòng.
Từ trong ngọn lửa, tiếng la hét gầm rú không dứt của Tô Chính Quốc không ngừng vang lên.
“Lý Hàng, tao chờ mày ở địa ngục, ha ha ha ha…
Sáng sớm hôm sau, tin tức dư luận của Giang Châu bùng nổ.
Tô Chính Quốc đã chết!
Tô Chính Quốc – gia chủ của Tô gia, đệ nhất thế gia của tỉnh thành, đã tự tử tại nhà.
Thôi Hải Phong cũng chết rồi, Thôi Thiên Tứ bỏ trốn ra ngoài tỉnh.
Tất cả những chuyện hai cha con họ và Tô Chính Quốc làm đều bị công khai.
Trả lại sự trong sạch cho Hứa Hiếu Dương và tập đoàn Lăng Tiêu.
Ngô Kiến Quốc – người mà Tô Chính Quốc cho rằng đã chết, lại sống sót một cách thần kỳ.
Ông lê tấm thân thương tích xuất hiện trước truyền thông giải thích.
Toàn bộ những việc bẩn thỉu mà tập đoàn Tô Thị làm những năm qua cũng bị đào bới lại.
Trong phút chốc, gia tộc đứng vững gần trăm năm ở tình thành hoàn toàn sụp đổ.
Thôn Tiểu Hà, một tiểu khu nhỏ nằm khá hẻo lánh của Giang Châu.
Nó được bao quanh bởi các dãy núi, chỉ có một con đường đất nhỏ quanh co nối với thế giới bên ngoài.
Cách huyện thành gần nhất hơn năm tiếng ngồi xe.
Nếu gặp phải thời tiết xấu thì xe hơi không thể đi được.
Người lớn tuổi trong thôn muốn đi khám bệnh cũng vô cùng khó khăn.
Người dân trong thôn từ sáng sớm tờ mờ đã thức dậy, sắc mặt của mọi người đều không tốt, ngay cả bầu trời trên đầu cũng âm u.
Sinh viên đại học duy nhất trong thôn là Hà Lương Sinh đã chết.
Thôn này không lớn, hầu hết các nhà đều có dính dáng họ hàng với nhau.
Hôm nay, mọi người đến để tiễn Hà Lương Sinh một đoạn cuối cùng.
Lúc này, có người vội vã xông vào sân nhà Hà Lương Sinh hét lên với mọi người.
“Xe! Bên ngoài có nhiều xe lắm!”
Không lâu sau, Lý Hàng cùng với một nhóm người nét mặt nghiêm túc đi đến.
“Anh…anh muốn làm gì?”
Người trong thôn đều sợ hãi.
Trên người nhóm Lý Hàng đều mang theo sát khí, khiến người khác không dám đến gần!
Lý Hàng đi thẳng đến trước linh đường của Hà Lương Sinh.
Anh lấy từ trong lòng ra một xâu kẹo hồ lô chưa mở vỏ, nhẹ nhàng đặt lên trên.
Lý Hàng trước mặt hai vợ chồng già đã khóc đến sưng mắt.
Họ đều là nông dân, cả đời này chưa ra khỏi ngọn núi.
Điều mong muốn duy nhất với con cái là làm người thật thà, sống cần cù chăm chỉ.
Thế nhưng, người cần cù chăm chỉ tốt bụng như vậy, lại vì dục vọng cá nhân của người khác mà bị đoạt đi sinh mạng quý giá.
Lý Hàng đứng thẳng người như cột cờ.
Hàng người phía sau anh đều khom lưng.
Cúi người!
“Các…các anh là?”
“Chúng cháu là bạn của Hà Lương Sinh, chúng cháu thay.
mặt tập đoàn Lăng Tiêu đến thăm viếng gia đình.”
Hai người lớn tuổi dìu nhau, nước mắt lại một lần nữa không cầm được tuôn rơi.
“Lương Sinh từng nói với cháu, cậu ấy có ba nguyện vọng, hôm nay cháu đến để giúp cậu ấy thực hiện ba nguyện vọng này.”
Giờ phút này, tất cả mọi người bên cạnh đều ngước lên nhìn Lý Hàng.
Khung cảnh rất yên tĩnh, bên tai của mọi người chỉ có giọng của Lý Hàng.
“Cậu ấy nói, mình cố gắng phấn đấu ở thành phố lớn, đợi kiếm được nhiều tiền sẽ đón em trai em gái đến Ninh Châu đi học, xây cho bố mẹ một ngôi nhà ba tầng.”
“Cậu ấy nói, đã năm năm cậu ấy không về nhà, đường từ Ninh Châu về nhà hẹp quá, xa quá.”
“Cậu ấy nói, trái cây thôn cậu ấy trồng rất ngọt, rau củ rất non, nhưng lại không bán được giá cao.”
Ba câu nói, từng lời nói ra, rõ ràng rành mạch rót vào tai từng người.
Rất nhiều nhân viên tinh anh của bộ phận thu mua của tập đoàn Lăng Tiêu đứng sau lưng Lý Hàng.
Họ đều là bạn thân của Hà Lương Sinh.
Lần này họ không chỉ đến viếng Hà Lương Sinh, đồng thời cũng đến đề thu mua rau củ trái cây.
Tập đoàn Lăng Tiêu đã xây dựng chuỗi siêu thị cung cấp.
các mặt hàng, trong đó bao gồm trái cây rau củ tươi ngon.
Họ dự định thành lập một điểm thu mua ở thôn của Hà Lương Sinh.
Ðem những thứ tốt đẹp của thôn trong núi bán với giá thị trường cho thành phố!