Chương 219
“Lão gia, lão gia, không xong rồi! Các kho bí mật cất giấu tiền của chúng ta đều bị cướp rồi!”
“Bọn chúng không chừa lại tờ nào!”
Bất thình lình nói như vậy khiến Tô Chính Quốc sững sờ!
Sau đó, vẻ mặt ông ta bắt đầu thay đổi.
Kinh hoàng!
Hoảng sợi Cái… cái gì?
Mất tiền rồi?
Trời ơi!
Quan trọng là, số tiền trong các kho này không phải của ông taI Ông ta chỉ qua tay, lập tức phải chuyển ra nước ngoài!
Ông ta chỉ phụ trách xử lý số tiền này!
Tiền mất rồi thì mạng ông ta cũng mất!
Lúc này, Lý Hàng kêu anh em thuộc hạ đem số tiền xếp ngay ngắn vuông vắn này chất lại thành một ngọn núi nhỏ.
Anh xách một thùng xăng, nhẹ nhàng thảy một cái, đáp lên đỉnh của “núi tiền”.
Đồng tử của Tô Chính Quốc mở to ra!
Vừa thấy động tác này của Lý Hàng, Tô Chính Quốc sợ hãi muốn đái ra quần.
“Mày muốn làm cái gì!”
“Mày muốn làm cái gì hả!”
“Đừng, đừng mài”
“Mày không được làm vậy, mày không được làm vậy!”
Tô Chính Quốc vội vã gào lên với Sói cô độc: “Sói cô độc, thằng khốn này, mau lên giết Lý Hàng cho tao, tao cho.
mày hai trăm triệu! Tao cho mày một tỷ!”
Bây giờ Sói cô độc hận không thể quay đầu bỏ chạy.
Chỉ là chưa được Lý Hàng cho phép, bây giờ Sói cô độc.
nửa bước cũng không dám nhúc nhích.
Một tỷ?
Hừ, tiền nhiều nữa mà không còn mạng thì có ích gì?
Bây giờ đừng nói một tỷ, cho dù là một trăm tỷ Sói cô độc cũng không dám động.
Hơn nữa không chỉ hắn.
Cho dù là Vua sát thủ có đến, cũng không dám nhận nhiệm vụ này!
Bởi vì, ai đến thì người ấy chết!
Lửat Một đốm lửa nhỏ.
Chui ra từ bật lửa.
Lóe lên trong tay Lý Hàng.
Khế đung đưa trong gió.
Tô Chính Quốc sợ hãi tái mặt, tay chân run rẩy, răng ông †a va vào nhau lập cập.
Hai tay ông ta đã đặt lên lan can.
Ông ta nhìn chằm chằm Lý Hàng, trong mắt văn lên toàn là tia máu.
Tức giận!
Gầm thét!
“Lý Hàng!”
“Số tiền này là của Tôn gia ở Phúc Châu, mày dám đốt thì cả nhà mày đều phải chết!”
“Hôm nay tất cả những người ở đây đừng mong sống sót!”
Lý Hàng lạnh lùng nhìn Tô Chính Quốc.
Quăng chiếc hộp quẹt rực lửa.
Ngọn lửa xoay tròn.
Lại xoay tròn.
Cuối cùng đáp lên núi tiền.
Hực!
Số tiền được tưới xăng lập tức bùng cháy.
Ngọn lửa đỏ rực ngút trời, chiếu sáng rực cả căn biệt thự!
“Không!”
“Không!!!”
Tô Chính Quốc đã khàn giọng, tiếng kêu của ông ta càng ngày càng thảm thiết, cổ họng phun ra máu tươi.
“Các người còn ngây ra đó làm gì, mau xuống dập lửa cho tôi!” Tô Chính Quốc hét vào các ông chủ tập đoàn bên cạnh.
Nhưng những người này nào dám xuống?
Tô Chính Quốc kéo Thôi Hải Phong bên cạnh, hét lớn: “Ông xuống cho tôi!”
Thôi Hải Phong vội lắc đầu: “Không được đâu, lửa lớn quái”
“Xuống!”
Tô Chính Quốc gầm lên giận dữ, trực tiếp đẩy Thôi Hải Phong từ trên ban công tầng ba xuống!
Đầu của Thôi Hải Phong đập xuống đất.
“Rác!”
Đầu đập vào nền đá cứng ngác, cổ gãy ngay lập tức.