Cơn Lốc YaKuza

Chương 216




Chương 216

Bốn người này mặt mày hung ác, nhìn có vẻ không dễ đối phó.

Tô Chính Quốc tỏ ra vô cùng đắc ý: “Mày chỉ mang có mấy người đến đây, có phải là đến quỳ lạy mong tao tha mạng?”

“Chỉ một mưu kế nhỏ của lão phu, tập đoàn rắm chó.

Lăng Tiêu của các người đã bị ta lật đổ rồi.”

“Con kiến như các người mà lại dám chống đối lại tao, thật là tự tìm cái chết!”

“Hôm nay ta phải chém cái đầu chó của mày, đem đi tế bái cháu nội tao!”

Mãi đến tận lúc này, Lý Hàng mới từ từ ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Hà Lương Sinh – nhân viên của tập đoàn Lăng.

Tiêu có phải do các người giết?”

“Phải thì đã sao? Tao không những giết hắn, còn cả một con chó tên Ngô Kiến Quốc, lại dám trái ý lão phu! Tao cũng giết lão tao luôn rồi!”

“Dù sao hôm nay mày cũng phải chết ở đây, lão phu nói hết cho mà nghe.”

“Đối với lão phu, đối phó v‹ mày cũng chỉ đơn giản như gi đoàn Lăng Tiêu chúng con kiến mà thôi.”

“Ngược lại cái tên Hà Lương Sinh đó cũng khá thú vị”

“Vốn dĩ lão phu định dụ hắn theo mình, không ngờ tên ngốc này lại rất trung thành với tập đoàn Lăng Tiêu.”

“Nếu không dụ dỗ được hản, vậy thì lão phu kêu người giết chết hắn”

“Giá tiền rất rẻ, chỉ mất có hai mươi ngàn là mua được mạng hắn”

Vừa nói, Tô Chính Quốc vừa giơ tay chỉ Lý Hàng gầm lên: “Bây giờ đến lượt mày tên cẩu tạp chủng ạ!”

Thôi Thiên Tứ lập tức hét to: “Bốn vị đại sư, lên giết chết Lý Hàng! Mỗi người một triệu!”

“Lý Hàng, mày nên cảm thấy tự hào. Bởi vì cái mạng chó của mày đáng giá bốn triệu!”

Tô Chính Quốc cười lớn.

Ngông cuồng hống hách!

Không biết sợ là gì.

Đối với ông ta, trên đời này không có việc gì không giải quyết được bằng tiền!

Bốn cao thủ mà Tô Chính Quốc tốn ngàn vàng mời về đưa mắt nhìn nhau cười lạnh lão.

Mẹ nó tiền này đúng là dễ kiếm!

Theo bọn họ thấy thì Tô Chính Quốc chuyện bé xé ra to.

Lý Hàng và mấy người bên cạnh anh ta nhìn có khác gì người thường đâu.

Một người trong bọn họ tùy tiện ra tay là có thể dễ dàng giải quyết xong.

“Bốn triệu này đưa tôi là được!”

Đại sư vừa dứt lời liền đột ngột xông đến chỗ Lý Hàng.

Không đợi ông ta đến gần, Lý Nhị Ngưu đã hành động.

Trong nháy mắt, Lý Nhị Ngưu đã đến trước mặt đại sư.

“Bịch!”

“Hựt “Áp”

Ba chiêu!

Sạch sẽ !

Gọn gàng!

Cú đấm của Lý Nhị Ngưu đánh gãy đốt ngón tay của đối phương, làm gãy xương sườn của hắn, cuối cùng Lý Nhị Ngưu đồng thời nắm lấy hai tay của hắn, trực tiếp vặn thành bánh thừng!

Trương Bằng Phi và Dương Thiện Tề đã ngứa ngáy tay chân từ lâu, nên cũng gầm to và xông lên!

Kêu thét Ba đại sư còn lại vừa nấy còn tỏ vẻ trịch thượng cao cao †ại thượng, thế mà chưa đến vài chiêu, tất cả đều bị đánh tàn phế.

Tất cả đều năm dưới đất không ngừng kêu gào đau đớn!

Thôi Thiên Tứ giật mình sợ hãi!

Hắn vội vã quay người bỏ chạy!

Lý Hàng tiện tay ngắt một chiếc lá bên cạnh, nhẹ nhàng phi ra.

Chiếc lá đó giống như một lưỡi dao.

“Soạt!”

Giây phút thấy chiếc lá sắp đâm trúng người Thôi Thiên Tứ, một bóng người đột nhiên vụt ra từ trong bóng tối.

Hắn vươn hai ngón tay đón lấy chiếc lá.

Đây là một người đàn ông dáng người cao gầy.

Quần áo của hán rất bình thường, nhưng người hán từ trên xuống dưới đều phát ra khí tức hào hùng.

Hắn như một con dao.

Một con dao giết người.

Ba người Lý Nhị Ngưu lập tức hô lên, đối chiến với người đàn ông đột ngột xuất hiện này.

Vẫn luôn làm theo hạng mục huấn luyện mà Lý Hàng tạo ra, liều mạng đột phá chính mình.

Thực lực của mỗi người họ đều tiến bộ vượt bậc.

Nhưng hiện tại, bọn họ có thể xem như đã gặp phải đối thủ.