Chương 200 Não không phốt triển
Giết chết một con kiến thì phải dùng bao nhiêu lực?
Tống Viễn đột nhiên nhìn lên trời cười lớn, thế giới của ông ta bắt đầu đảo lộn, cuối cùng rơi xuống đất!
Tống Viễn đã chết.
Tống Viễn, cao thủ số một của nhà họ Tống phương Bắc lại bị Lý Hàng dễ dàng giết chết như vậy!
Những cao thủ bên hồ vừa rồi còn đang cười nhạo Lý Hàng, ai cũng đều duỗi tay ra tát chính mình.
Âm thanh “bốp bốp” lần lượt vang lên không ngừng.
Một số người nhát gan đã len lén quay người rời đi.
Nhưng họ chưa quay người được bao lâu thì đột nhiên đụng phải một bức tường.
Vừa ngẩng đầu đã thấy Lý Nhị Ngưu cao lớn đứng ở trước mặt.
Lúc này Hứa Hạo Nhiên không biết từ đâu đi ra cầm lấy một chiếc loa di động hét vào đám đông.
“Những người vừa đến đặt cược nhanh mang tiền đến đây cho ông nào”
“Nếu không trả thì không cần rời khỏi đây!”
“Hồ nhân tạo này cũng khá sâu. Buộc hai hòn đá rồi ném xuống hồ thì thần không biết quỷ cũng không hay”
Cho dù là đại ca trong thế giới ngầm, hay là cao thủ phương bắc đều toát mồ hôi lạnh.
Quá mạnh, Lý Hàng thực sự quá mạnh.
Trước sức mạnh của Tống Viễn, bọn họ đã cảm thấy xấu hổ rồi.
Trước kiếm của Tống Viễn, bọn họ giống như gia cầm bị giết thịt.
Nhưng trước mặt Lý Hàng, họ đều là con sâu cái kiến!
Không ai dám hé răng nửa lời, ai nấy đều ngoan ngoãn, hay còn gọi là cam tâm tình nguyện giao tiền.
So với tiên bạc, mạng sống quan trọng hơn!
“Đến đây đến đây, nhìn thấy mã QR chưa? Mọi người dùng điện thoại quét nó đi.”
Hứa Hạo Nhiên giơ một tấm biển rất lớn lên, trên đó có in mã QR.
Những đại ca giang hồ và các cao thủ phương bắc này đều tranh nhau lao vào quét bằng điện thoại di động, sau đó nhanh chóng dùng hai tay gõ vào bàn phím.
Bọn họ cũng không quan tâm vừa rồi có cược hay không, dù sao lúc này không trả tiền thì kết cục chính là chết.
Tống Viễn và cậu hai nhà họ Tống chính là tấm gương tốt nhất!
“Hahahaha, phát tài rồi!”
Khi những người xung quanh dần tản đi, Hứa Hạo Nhiên hào hứng lấy điện thoại di động trong túi ra.
Cậu ta nhanh chóng mở điện thoại, nhấp vào ngân hàng điện tử.
Kết quả là nụ cười trên mặt dần biến mất.
“Ơ, đây là chuyện gì? Tại sao tiền trong ngân hàng điện tử của mình không tăng?”
“Không phải chứ, không lẽ mình in nhầm, tiền bị chuyển cho người khác rồi sao?”
Hứa Hạo Nhiên dùng điện thoại di động quét mã QR, phát hiện người nhận hóa ra là mẹ mình!
Tên người dùng là: Người mẹ cool ngầu thích nấu ăn.
”A, mẹ ơil!”
“Mẹ không thể lừa con trai mình như vậy chứ!”
Bên hồ nước nhân tạo, tiếng than khóc của Hứa Hạo.
Nhiên như lá bay, càng lúc càng xa.
“Cái gì!? Tống Viễn chết rồi?”
Khi biết tin, ông chủ của nhà họ Ngụy mềm nhũn hai chân, tái nhợt mặt ngồi trên ghế.
Ông hoàn toàn không ngờ thì mạnh hơn ông tưởng rất nhiềt lực của Lý Hàng lại Lúc này, một người đàn ông mạnh mẽ cường tráng bên cạnh hừ lạnh một tiếng.
“Lý Hàng này chắc là chó ngáp phải ruồi”
“Tống Viễn cũng già rồi. Nếu là tôi, tôi có thể bản một phát nổ tung đầu Lý Hàng!”
“Cuộc tấn công bất ngờ của ông chủ vào Ninh Châu đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần ngài ra lệnh, tôi lập tức dẫn người tấn công Ninh Châu, đem đầu của Lý Hàng về đây”
“Bốp!”
Ngụy Hoằng vung tay tát, đánh mạnh vào mặt người đàn ông cường tráng.
Ông cảm thấy một cái tát vẫn chưa đủ, liền đá anh ta vài cái.
“Mày chỉ phát triển cơ bắp mà không phát triển não à?”