Chương 20
Diệp đại sư mang theo cơn gió lạnh cùng khí thế hung hãn xông vào giết người!
“Đi chết đi A… A! A!”.
Diệp đại sư kêu như một con gà đang bị bóp cổ.
Kẻ sát khí bừng bừng như anh ta lại đang bị Lý Hàng bóp cổ, cả người đều bị nhấc lên khỏi mặt đất.
Mỗi lần ngón tay Lý Hàng siết chặt, xương cổ của Diệp đại sư lại phát ra những âm thanh giòn tan
Anh ta giãy giụa!
Giấy giụa như một con gà đang bị vặt lông!
Lý Hàng nhấc con gà này lên, chậm rãi đi ra ngoài.
Giây phút này.
Ở tầng dưới cách đó không xa, có đậu một chiếc ô tô Mercedes-Benz.
Trong xe Mercedes-Benz, Thôi Hải Phong đang nhàn nhã trò chuyện với Thôi Thiên Tử.
“Diệp đại sư vừa trở lại liên cảm thấy yên tâm hơn”
Thôi Thiên Tử ngồi bắt chéo chân.
Thôi Hải Phong cũng khẽ gật đầu: Thực lực của Diệp đại sư cũng được xếp trong top đầu của Minh Châu”
“Lần này anh ta ra tay, cả nhà họ Hứa chắc chắn phải chết!”
Trong mắt Thôi Hải Phong lóe lên một tia hung ác.
“Ba, người phụ nữ Hứa Mộc Tình này chết thì thật đáng tiếc.
Thôi Hải Phong liếc xéo Thôi Thiên Tử: “Chỉ là một người phụ nữ, chết thì thôi” “Lần này nếu lấy được dự án của Tập đoàn Thiên Nhất, sau này loại phụ nữ nào mà không chơi được?”
“Không phải con thích chơi người nổi tiếng sao?”
“Một lát nữa, ba sẽ đưa con đến Thượng Hải, ở đó muốn có bao nhiêu người nổi tiếng, người mẫu trẻ thì có bấy nhiêu!”
Đôi mắt Thôi Thiên Tử lập tức sáng lên!
“Ba, thật à!”
“Con có thể chơi người nổi tiếng sao?”
Thôi Hải Phong ngẩng đầu: “Những người phụ nữ đó không phải dành cho nhà giàu chơi sao?”
“He he, ba đối với con thật tốt”
“Ba, Diệp đại sư vào đó lâu như vậy, sao còn chưa có tin tức gì thế?”
“Không phải anh ta đang chơi Hứa Mộc Tình.
“Bùm!!”
Bỗng có một vật nặng rơi xuống nóc xe!
Thôi Hải Phong và Thôi Thiên Tử bị dọa giật mình!
Ngẩng đầu chỉ thấy trên nóc xe có dấu vết của một người!
Thôi Thiên Tử nhanh chóng xuống xe.
Khi anh ta nhìn thấy người trên nóc xe.
Đột nhiên, con người liền giãn ra!
Sợ hãi ngã ngồi dưới đất
Kinh ngạc!
Hoảng loạn!
“Ba! Ba! Dương, Diệp đại sư, Diệp đại sư”
“Diệp đại sư chết rồi!”
Thôi Hải Phong kinh ngạc!
Ông ngẩng đầu nhìn về phía tầng lầu nơi có Hứa Mộc Tình và gia đình cô ta.
Chỉ thấy dưới ánh đèn hành lang có một bóng dáng cao lớn đang đứng đó.
Một người đàn ông đứng trong ánh sáng mờ ảo.
Đôi mất sắc bén nhìn xa xăm, khiến Thôi Hải Phong hoảng sợ.
Anh mắt thật đáng sợ
“Nhanh! Mau lên xe!”
“Mau đi thôi!”
Hai cha con nhà họ Thôi hoảng loạn bỏ chạy.
Lý Hàng đứng ở hành lang, trong mắt anh hiện lên tia sắc bén như thiêu đốt.
Hai cha con nhà họ Thôi vội vã phóng xe đi.
Đi được nửa đường thì nhận được một cuộc điện thoại, được biết Hoàng Lạp Mai đã tỉnh, họ vội vã đến phòng VIP của bệnh viện,
“Cái gì! Diệp đại sư bị đánh tàn phế rồi?”
Khi Hoàng Lạp Mai biết tin, sắc mặt ba đột nhiên thay đổi.
Nhưng chẳng mấy chốc, người đã trải qua sóng gió mấy chục năm liền im lặng trầm ngâm.
Tuy nhiên, sắc mặt bà vô cùng u ám.
Ánh mắt ủ rũ của bà luôn nhìn con trai và cháu trai của mình.
Trông Thôi Thiên Tử vô cùng hoảng loạn, đôi mắt anh ta cũng rất bất định.
Tuy nhiên, Thôi Hải Phong lại khá bình tĩnh.
Giống như bà cụ.
Trong mắt Thòi Hải Phong luôn thấp thoáng một tia hung ác.
Bà cụ như đã nhìn ra được suy nghĩ của con trai mình, bà hỏi.
“Nói cho mẹ biết bây giờ con đang nghĩ gì?”
Thôi Hải Phong ngẩng đầu lên cười.
Vẻ mặt hoảng loạn vừa rồi của ông ta, bây giờ lại trông điềm tĩnh như một chủ tịch tập đoàn nên có.
Thôi Hải Phong nói: “Khi Diệp đại sư trở về, cậu ta đã nói với con.”
“Lần này cậu ta đến Giang Châu thăm sư huynh mình:
“Vốn đĩ cậu ta định cùng sư huynh trở về Ninh Châu”
“Nhưng vi có chút chuyện nên đã bị trì hoãn, mấy ngày sau sư huynh của cậu ta mới tới đây
“Sau khi Diệp đại sư xảy ra chuyện, con đã lập tức gọi điện cho cậu ta”
Nghe đến đây, đôi mắt của Hoàng Lạp Mai liên sáng lên.
“Ồ! Nếu mẹ nhớ không lầm, hình như sư huynh của Diệp đại sư cũng là người Ninh Châu.
“Khi còn trẻ, ông ta được ca ngợi là đệ nhất kiếm sĩ của Ninh Châu!”
Thôi Hải Phong cười gật đầu: “Đúng vậy, là ông ta!”
“Đệ nhất kiếm sĩ của Ninh Châu, Chu Thành!”
“Chu Thành mấy ngày nữa sẽ đến Ninh Châu
Thôi Hải Phong lại nói.
“Mẹ, lúc nãy Diệp đại sư đã nói với con rằng, lần này Chu Thành trở về Ninh Châu không phải chỉ để thăm họ hàng”
“Nghe nói thành phố Giang Châu đã nhận được tin tức
“Ninh Châu của chúng ta sẽ có một bước chuyển lớn, họ muốn thực hiện một sự phát triển lớn đổi với các khu vực ven biển của Ninh Châu”
Hoàng Lạp Mai gật đầu.
Là một gia tộc quyền thế ở Ninh Châu.
Tất nhiên bà đã nhận được tin tức này.
Cũng chính vì điều này nên bà mới nóng lòng muốn trúng thầu dự án của đoàn Thiên Nhất.
Hoàng Lạp Mai khẽ cau mày nhìn Thôi Hải Phong nói: Phía sau Chu Thành là nhà họ Hoàng, một trong bốn gia tộc lớn ở Giang Châu.”
“Lần này bọn họ cử Chu Thành trở lại Ninh Châu, nhất định là muốn chia nhau bát canh này”
“Chính xác: ”
Thôi Hải Phong đột nhiên nở nụ cười: “Xem ra Ninh Châu chúng ta sắp phất lên rồi.”
“Nhất định sẽ có ngày càng nhiều thế lực muốn xâm nhập”
“Lúc này, chúng ta chỉ cần đứng vững thì gia tộc chúng ta không chỉ sẽ có lợi ích lớn”
“Mà thậm chí có thế trở thành gia tộc hàng đầu Ninh Châu.”
“Đến lúc đó, toàn bộ Ninh Châu sẽ phải nghe theo lời chúng ta!”
Nói đến đây, Thôi Hải Phong nhìn sang Thôi Thiên Tử dặn dò.
“Hai ngày nữa Chu Thành sẽ đến Ninh Châu.
“Lúc đó, con phải đích thân đến đón ông ta
“Chu Thành này có một đặc điểm là vừa ham ăn lại vừa háo sác”
“Con chi cần lợi dụng những thứ này xúi ông ta đối phó với nhà Hứa Hiểu Dương là được.
“Chỉ cần nhà Hứa Hiểu Dương chết”
“Dự án này chắc chắn sẽ rơi vào tay chúng ta!”
Thôi Thiên Tử tràn đầy tự tin gật đầu: “Ba, ba cứ giao cho con!”
Tối hôm sau.
Lý Hàng và Hứa Mộc Tình đi làm về.
Ngay khi cửa mở, Hứa Hạo Nhiên liên vội vàng chạy ra ngoài.
“Chị! Chị! Không hay rồi!”
Nhìn thấy vẻ mặt này của Hứa Hạo Nhiên, Hứa Mộc Tình cũng bị giật mình.
“Có chuyện gì vậy!? Có phải chân của cha lại tái phát?”
“Không phải, không phải. Là ba chúng ta đang lên kế hoạch gì đó để chiếm lĩnh Ninh Châu, thống trị đất nước!”.
“Trời ạ! Ba lấy ra hết đống sổ tay mà mình trân trọng hơn mười mấy năm!”
“Trong đó chứa đầy các từ ngữ và biểu tượng”
“Em xem xong liền ngẩn người”
“Chị, ba chúng ta không phải là đặc vụ chứ?”
“Nhịn nhục hơn mười mấy năm chỉ vì muốn tìm ra chính nghĩa”
“Cốp”
Liễu Ngọc Phần từ trong bếp đi ra, cốc nhẹ lên đầu Hứa Hạo Nhiên.
Đơn giản phun ra hai chữ: “Ăn cơm!”
Trong bữa ăn, không khí trên bàn ăn có chút kỳ lạ.
Lý Hàng không quan tâm đến ai, cúi đầu và cơm.
Cuối cùng hôm nay mẹ vợ anh cũng đã làm món tủ.
Thịt thăn xào chua ngọt!
“Ồ!”
“Mẹ, sao lại là thịt thăn mà không phải xương sườn?”
Dường như Hứa Hạo Nhiên mãi không thể suy nghĩ trước khi nói, cậu ta dùng đũa gấp miếng thịt thăn xào chua ngọt vô cùng thơm ngon lên.
“Hôm nay thịt thăn giảm giá, sườn lại tăng giá.”
Vừa nói Liễu Ngọc Phần vừa tự tay gắp cho Lý Hàng một miếng thịt chua ngọt.
“Cám ơn mẹ” Lý Hàng nói.
Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh cười hì hì trêu chọc: “Mẹ, bây giờ anh rể cứ như con ruột của mẹ ấy”
“Như cái gì mà như, Tiểu Hàng chính là con của mẹ”