Chương 184
Dạo này hẳn ngủ không ngon giấc, đêm nào cũng bị ác mộng đánh thức.
Nhưng hắn biết rằng từ nay sẽ không như vậy nữa!
Thôi Thiên Tứ mỉm cười đi về phía Hoàng Lạp Mai.
“Bà nội, từ nhỏ bà đã thương cháu, bây giờ bà thương cháu một lần nữa đi. Ngoan, há miệng ra, uống hết mấy viên thuốc ngủ này đi”
“Sau khi bà ngất đi, cháu sẽ gọi cho ông già họ Lôi ở Ninh Châu tới đây.”
“Ông già đó mà nghe bảo bà bị bệnh nằm viện chắc chẩn sẽ tới.”
Hoàng Lạp Mai hoảng sợ.
Vội vàng nói: “Lão Lôi và Hứa Hiếu Dương không có.
quan hệ huyết thống, các người bắt ông ta làm gì?”
Thôi Thiên Tứ cười đáp.
“Trước đây không phải bà nói lúc tính toán với lão Lôi sao? Hứa Hiếu Dương đã sớm không cha không mẹ, lão Lôi coi ông ta như con ruột của mình”
“Bà nói xem, lão Lôi xảy ra tai nạn ở bệnh viện Giang Châu, ông ta có thể không đến sao?”
“Bà nhé”
bà khổ cực một chút, nhập viện một lần nữa Hoàng Lạp Mai không dám tin.
Đây có còn là đứa cháu ngoan ngoãn của bà nữa không?
Từ nhỏ đến lớn, Hoàng Lạp Mai đều nâng như nâng trứng, bảo vệ anh ta trong vòng tay!
Thôi Thiên Tứ đưa tay ra, Hoàng Lạp Mai không ngừng ngăn cản: “Đừng tới đây! Tao không uống! Có chết cũng không uống!”
Trong lúc giằng co, Hoàng Lạp Mai đã tát vào mặt Thôi Thiên Tứ một cái.
Tuy cái tát này không đau nhưng Thôi Thiên Tứ rất tức giận.
Anh ta vung tay tát mạnh vào đầu Hoàng Lạp Mai.
Hoàng Lạp Mai kêu lên một tiếng, bị Thôi Thiên Tứ đánh ngã xuống đất.
“Bà già chết tiệt, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
“Bà cũng không nhìn xem mình như thế nào, bà thật sự cho rằng bản thân vẫn là chủ tịch tập đoàn Thái An à?”
“Bây giờ bà chỉ là một bà già vô dụng há miệng chờ chết mà thôi, bà chính là con giòi trong hố phân!”
Thôi Thiên Tứ cầm lấy cái gạt tàn bên cạnh.
Chiếc gạt tàn này được làm bằng thủy tinh, rất nặng.
“Bà già, bây giờ tôi cho bà hai lựa chọn”
“Một, uống thuốc ngủ, hai, tôi sẽ dùng cái gạt tàn này.
đánh ngất bà rồi đưa đến bệnh viện”
“Không, con không thể làm thế với bà, bà là bà nội của con” Đôi mắt đục ngầu của Hoàng Lạp Mai đã ngấn lệ.
“Tôi khinh! Bà chưa nghe rõ vừa nãy ba tôi nói gì sao?”
Vừa nói Thôi Thiên Tứ lại vừa định cho Hoàng Lạp Mai uống thuốc ngủ.
Hoàng Lạp Mai vội vàng bò sang một bên, đồng thời hất lọ thuốc trên tay Thôi Thiên Tứ.
Thấy Hoàng Lạp Mai bò dậy đi về phía trước.
Thôi Thiên Tứ lập tức nắm lấy gạt tàn, tiến lên hung dữ đập vào đầu Hoàng Lạp Mai.
“Bốp!”
Cú đập này rất mạnh.
Hoàng Lạp Mai nằm sõng soài trên mặt đất.
Lúc này, bà ta không ngừng thở hổn hển, trên trán cũng chảy máu đỏ tươi.
Thôi Hải Phong lạnh lùng nhìn: “Bà Hoàng, mấy năm nay bà hưởng phúc đủ rồi”
“Không phải bà đã nói rằng luôn coi tôi như con ruột sao?”
“Vậy thì bây giờ hãy hy sinh bản thân cho con trai ruột đi nào”
Đau đớn!
Hối hận!
Nhìn cậu con trai thường ngày vẫn kính trọng mình và đứa cháu trai luôn bám lấy mình như cún con.
Nước mắt và mồ hôi của Hoàng Lạp Mai chảy ra trong vô thức.
Đến thời khắc này, Hoàng Lạp Mai mới hiểu rằng công nuôi dưỡng không bằng máu mủ ruột già.
Lúc này, Thôi Hải Phong bên cạnh nói một câu khiến Hoàng Lạp Mai hận không thể đập đầu vào tường.
“Nếu chuyện đã như vậy thì tôi cũng không giấu giếm nữa: “Còn có một chuyện khác vô cùng thú vị, nhân tiện nói cho bà biết”
“Trước đây không phải bà có sinh một thẳng con trai sao?”
“Đáng tiếc, vừa sinh ra được bao lâu đã đoản mệnh rì “Vậy nó chết như thế nào nhỉ?”
Đồng tử của Hoàng Lạp Mai lập tức giãn to.
Bà ta tức giận trừng mắt nhìn Thôi Hải Phong: “Là mày!
Mày đã hại chết con trai tao!”
Nếu không phải Thôi Hải Phong đích thân nói ra thì có đánh chết Hoàng Lạp Mai cũng không tin.
Bởi vì lúc đó Thôi Hải Phong mới chỉ là một đứa trẻ mười một, mười hai tuổi!
“Ha ha, không ai có thể cướp của cải nhà ta!”
Vẻ mặt Thôi Hải Phong dần trở nên hung dữ và độc ác.