Chương 183
Vừa nhắc đến Hứa Hiếu Dương, Thôi Hải Phong liền nghiến răng nghiến lợi: “Còn hơn cả mối thù truyền kiếp!”
“Nếu có cơ hội, tôi hận không thể lột da của ông ta”
Tô Chính Quốc cười lạnh: “Nếu tôi cho ông tự tay giết ông ta thì sao?”
Thôi Hải Phong sững lại, vẻ mặt nịnh nọt: “Chủ nhân muốn tôi giết ai thì tôi sẽ giết người đó”
Tô Chính Quốc rất hài lòng với biểu hiện của Thôi Hải Phong: “Đúng vậy. Thứ tôi muốn chính là thái độ này của ông”
“Tôi hứa với ông, sau khi Hứa Hiếu Dương chết, tôi sẽ cho ông một nửa cổ phần tập đoàn Lăng Tiêu: “Hơn nữa còn để ông trở về Ninh Châu phụ trách tập đoàn Lăng Tiêu, lấy lại tập đoàn Thái An của chính mình!”
“Cảm ơn chủ nhân, cảm ơn chủ nhân”
Dạo gần đây gia đình Thôi Hải Phong sinh sống ở thành phố không được tốt lắm.
Một thời gian trước, công việc kinh doanh mà Tô Chính Quốc giao lại cho bọn họ đều đã bị bọn họ làm hỏng.
Bây giờ có một cơ hội tốt bày ra trước mắt.
Không cần nói đến việc giết Hứa Hiếu Dương.
Cho dù là giết chết cả nhà Hứa Hiếu Dương thì ông cũng đồng ý làm!
Dù sao thì ông đã muốn giết Hứa Hiếu Dương từ mười mấy năm trước rồi.
Về đến nhà, Thôi Hải Phong nói với Thôi Thiên Tứ về những tính toán của Tô Chính Quốc.
“Ba này, chúng ta có nên bàn bạc chuyện này với bà nội không?”
Thôi Hải Phong lúc này đột nhiên cười lạnh.
“Bàn bạc gì với bà chứ?”
“Con xem bây giờ ăn với ngủ đều cần chúng ta hầu hạ, bà chính là một gánh nặng!”
Thôi Thiên Tứ suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng dù sao bà cũng là bà nội của con”
Lúc này sắc mặt Thôi Hải Phong trở nên lạnh lùng. “Bà ấy không phải là bà nội ruột của con”
“Dạ?” Thôi Thiên Tứ ngây ra.
“Ba, thế là sao?”
Thôi Hải Phong lạnh lùng đáp: “Con biết vì sao trước đây bà lại hôn mê nhập viện không?”
“Đó là bởi vì ba đã hạ thuốc vào bữa ăn của bà mấy năm tồi?
“Thuốc này đối với người bình thường thì không có chuyện gì, nhưng nếu là bà ấy thì nó sẽ ăn mòn cơ thể từng chút một.”
“Dù sao thì bà ấy cũng không sống được mấy năm nữa, tranh thủ lần cuối cùng này vừa hay có thể giúp ba con chúng ta trở về Ninh Châu!”
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Hoàng Lạp Mai tức giận bước vào, dùng đôi tay đang run rẩy chỉ về phía Thôi Hải Phong: “Thằng nghịch tử!
Tao nuôi mày biết bao nhiêu năm, vậy mà mày lại dám đối xử với tao như thết”
Thấy Hoàng Lạp Mai đột ngột đi vào, Thôi Hải Phong sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng cười lạnh thành tiếng.
“Đúng, không sai, bà đã nuôi tôi nhiều năm, nhưng vậy thì đã sao?”
“Số tiền mà bà và người đàn ông của bà sử dụng để kết hôn ngay từ đầu đều là lấy của cha tôi”
“Nếu không có cha tôi, bây giờ bà vẫn chỉ là một thứ rác rưởi bày hàng rong trong góc ph: Thôi Thiên Tứ sửng sốt.
Anh ta ngây người nhìn Thôi Hải Phong: “Ba, thế là sao?”
Sự việc đã đến mức này, Thôi Hải Phong không muốn giấu giếm nữa.
Ông ta nhìn Thôi Thiên Tứ: “Thiên Tứ, ba nói cho con biết, bà già này không phải bà nội của con”
“Thôi An Thái cũng không phải là ông nội của conl”
“Ông của con đã mất cách đây hơn bốn mươi năm rồi”
“Thôi An Thái và ông nội con là anh em kết nghĩa”
“Sau khi ông nội mất, ông ta đã nhận nuôi cha, thậm chí còn đổi luôn cả họ của cha”
Nghe vậy, Thôi Thiên Tứ đột nhiên duỗi tay võ đùi: “Thì ra bà không phải bà nội của tôi, vậy chuyện này dễ rồi!”
Thôi Thiên Tứ tỏ ra kích động: “Ba, bây giờ chúng ta cho.
bà ta uống thuốc ngủ! Liều lượng nhiều một chút!”
Vừa nói xong, Thôi Thiên Tứ đã kéo Hoàng Lạp Mai vào, đồng thời đóng cửa khóa trái lại.
Hoàng Lạp Mai run rẩy chỉ vào hai người họ: “Các người, các người…”
Bà ta nói không lên lời, quanh đi quẩn lại đều là sự hối hận và phẫn nộ!
Cho dù Hoàng Lạp Mai hung ác, xảo quyệt đến đâu!
Thì cũng không bao giờ ngờ rằng bà sẽ bị “con trai” và “cháu trai” mà mình luôn tin tưởng đày đọa!
Hoàng Lạp Mai bị Thôi Hải Phong ép vào góc tường.
“Suốt bao nhiêu năm, tao vẫn luôn coi mày như người thân của mình”
“Tao vẫn luôn có kế hoạch giao toàn bộ tập đoàn cho mày và Thiên Tứ”
“Tại sao mày lại đối xử với tao như vậy? Không lẽ bao.
năm qua tao đối xử tệ với cha con chúng mày à?”
Thôi Hải Phong cười lớn: “Tốt, rất tốt, nhưng vậy thì đã sao?”
“Bà còn chưa chết thì tập đoàn sẽ không phải của tôi!”
Lúc này, Thôi Thiên Tứ lấy từ ngăn kéo bên cạnh ra hai lọ thuốc ngủ.