Chương 182 Cái gai trong mắt
“Làm việc gì cũng phải bình tĩnh, ngay cả khi là động đất sóng thần cũng không được hoảng sợ”
“Phải cư xử phù hợp, nói chuyện tao nhã, đã rõ chưa?”
Quản gia thở một hơi rồi đáp: “Vâng, thưa ông chủ, tôi đã sai. Tôi không nên hấp tấp như vậy”
“Tuy nhiên, vấn đề này thực sự rất cấp bách”
Tô Chính Quốc bình tĩnh cười, bày ra phong thái của một người đứng đầu gia tộc lớn: “Nói đi, có chuyện gì?”
“Ông hai bị bắt “Cái gì?” Tô Chính Quốc đột nhiên đứng lên, hai mắt trợn †o nhìn chăm chằm quản gia: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Hôm qua” Quản gia nói.
“Hôm qua bị bắt vậy tại sao bây giờ ông mới biết? Ông đần độn vậy sao?”
Khi nghe tin em trai mình bị bắt, Tô Chính Quốc nói chuyện tao nhã cũng phải biến thành nói tục chửi thề.
Bây giờ Tô Chính Quốc nói ra toàn những câu chửi thề.
Ông ta kéo cổ áo quản gia, hung dữ hỏi: “Ai dám bắt em †ôi, ai có gan lớn như vậy!?”
“Ông chủ, là một người họ Tề đến từ Ninh Châu. Chuyện này dường như có liên quan đến khu biệt thự trên núi mà chúng ta phát triển ở Ninh Châu”
Vừa nghe tin chính lãnh đạo Ninh Châu đã bắt em trai mình, Tô Chính Quốc lúc này liền đứng ngồi không yên.
Đây không phải là một điềm tốt!
Gia tộc nhà họ Tô đều tự xưng với bên ngoài rằng họ là những người kinh doanh chân chính.
Nhưng thực tế đều là những thủ đoạn bẩn thiu.
Một khi những thứ này bị vạch trần, gia tộc của họ sẽ bị tiêu tan trong tích tắc.
Không được, không thể ngồi đây chờ chết!
Tô Chính Quốc nhanh chóng lấy ra một chiếc điện thoại di động trông rất bình thường từ trong góc ngăn kéo.
Trong chiếc điện thoại này chỉ lưu số điện thoại của ba người.
Ông ta lần lượt gọi cho ba người đó.
Kết quả là bên kia không trả lời.
Sao lại thế này? Tô Chính Quốc hoảng sợ.
Ngay sau đó, một người khác lại từ ngoài cửa vội vàng bước vào.
“Ông chủ, không xong rồi, những dự án ở Ninh Châu của chúng ta đều đã bị phong tỏa rồi!”
Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!
Tô Chính Quốc và em trai đã lên kế hoạch hơn một năm cho những dự án ở Ninh Châu này.
Rất nhiều nhân lực và vật chất đã được đầu tư trong giai đoạn này.
Các dự án này bị phong tỏa đồng nghĩa với việc tập đoàn Tô Thị của họ sẽ bị ảnh hưởng vô cùng lớn.
Lúc này, quản gia mới thận trọng nói: “Ông chủ, chuyện này cũng liên quan đến tập đoàn Lăng Tiêu ở Ninh Châu”
“Tập đoàn Lăng Tiêu! Lại là tập đoàn Lăng Tiêu chết tiệt đói”
Trong phòng khách, tiếng gầm của Tô Chính Quốc vang lên khắp nơi.
Gầm rút Điên cuồng!
Khuôn mặt Tô Chính Quốc đỏ bừng.
Lúc này, Tống Đình Kiệt ngồi bên cạnh nhẹ giọng nói một câu: “Người đứng sau việc này hẳn là tập đoàn Lăng Tiêu”
Quản gia gật đầu: “Đúng, chính là bọn họ”
“Nếu đã như vậy, thì không bằng trực tiếp nhổ cái gai trong mắt này đi” Tống Đình Kiệt lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Tô Chính Quốc đang tức giận đột nhiên dừng lại.
Ông ta nhanh chóng quay đầu nhìn Tống Đình Kiệt: “Cậu hai có cách nào hay ho không?”
Tống Đình Kiệt từ trước đến giờ luôn là người túc trí đa mưu.
Cho dù là cuộc chiến giữa các gia tộc hay cuộc chiến trên thương trường thì anh ta đều có thể khiến đối thủ của mình xoay mòng mòng.
“Dưới trướng ông chủ Tô ất hẳn có một người tên Hoàng Lạp Mai đúng không?”
“Gia tộc nhà họ Thôi của Hoàng Lạp Mai có mối thù truyền kiếp với gia đình Hứa Hiếu Dương!”
“Nhà họ Thôi vẫn luôn đối phó với gia đình Hứa Hiếu Dương. So với chúng ta, Hoàng Lạp Mai này chắc sẽ có nhiều kế sách hơn”
“Vả lại, thù hận của bà ta đối với Hứa Hiếu Dương sâu đậm hơn chúng tai”
Chỉ với hai câu đơn giản, ánh mắt Tô Chính Quốc không khỏi sáng lên.
“Tuyệt!” Tô Chính Quốc võ đùi nói: “Cậu hai quả nhiên mưu kế như thần, Gia Cát Lượng tái sinh!”
Mười phút sau.
Thôi Hải Phong và Thôi Thiên Tứ kính cẩn đi vào phòng làm việc của Tô Chính Quốc.
Hai người tôn kính hành lễ chào Tô Chính Quốc.
Tô Chính Quốc không quan tâm, xua tay rồi hỏi Thôi Hải Phong: “Nghe nói ông và gia đình Hứa Hiếu Dương có mối thù truyền kiếp?”