Chương 179
Mẹ kiếp mày biết tao là si không Bỗng nhiên có tiếng xương gãy vang lên.
Tiếng kêu gào thê lương thảm thiết.
Hai tay của tên đàn em lúc nấy hung dữ định dùng xẻng đập chết bà ngoại bị Lý Hàng vặn thành bánh quẩy.
Tiếp đó, Lý Hàng đánh cho xương cốt toàn thân của tên đàn em này vỡ vụn trước mặt đám người.
Ánh mắt Lý Hàng lạnh lẽo nhìn Cường trọc: “Lúc trước chưa nghe qua, nhưng bắt đầu từ bây giờ, tập đoàn Lăng Tiêu sẽ trở thành ác mộng lớn nhất của chúng mày”
Trong khoảnh khắc, cơ thể Lý Hàng lay nhẹ trước mặt Cường trọc.
“Soạt!”
Trong chớp mắt, Lý Hàng đã ra tay.
“Bịch!”
“Bịchl”
“Bịch!”
Chỉ vài hơi thở, ngoài Cường trọc, đám đàn em bên cạnh hắn đều gục dưới đất kêu gào.
Gấy tay!
Liệt chân!
Xương rạn nứt!
Lý Hàng tiến từng bước đến chỗ Cường trọc.
Cường trọc sợ hãi mồ hôi đầm đìa, hắn bắt đầu lùi lại.
“Mày đừng qua đây, tao nói cho mày biết, sau lưng tao là tập đoàn Tô thị của tỉnh thành.”
“Ông chủ tao là Tô Chính Quốc, mày dám động vào tao thì ngày mai ông chủ tao sẽ khiến cả nhà mày chết hết!”
“Bốp!”
Một cái tát thật mạnh.
Cơ thể Cường trọc bay lên.
Xương má trái của hắn bị cái tát của Lý Hàng đánh vỡ vụn.
Cùng với khuôn mặt méo mó, cơ thể hắn lộn vòng trên không rồi đập mạnh xuống đất.
Sau khi Cường trọc trượt dài trên mặt cỏ mười mấy mét đụng vào một cục đá mới dừng lại.
Lý Hàng từng bước lại gần, anh dùng tư thế giống hệt Cường trọc lúc trước giãm lên Liễu Đông Thanh, giãm mạnh xuống!
“AI”
Cú giẫm này, Lý Hàng giãm nát chân phải của Cường trỌC.
“AI Khốn kiếp! Ông sẽ không tha cho mày! Tập đoàn Tô thị cũng sẽ không tha cho mày đâu!”
Cường trọc chân tay loạn xạ rút điện thoại ra ấn gọi đi.
Lý Hàng nhìn đến đây liền dừng tay lại, yên lặng đứng trong gió lạnh.
Ngọn gió se lạnh bên núi lướt nhẹ qua khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh.
Ánh mát anh nhìn về phía xa xăm.
Lý Hàng đang chờ đợi.
Anh giống như một cự thú viễn cổ đang đứng trên đỉnh núi.
Chờ đợi con mồi chủ động tìm đến!
Rất nhanh sau đó, Cường trọc vừa nhổ máu trong miệng vừa cười lớn: “Ha ha ha ha, mày chết chắc rồi!”
“Người của tập đoàn Tô thị sẽ đến ngay bây giờ:”
“Tao nói cho mày biết, hôm nay cả nhà chúng mày đừng mong chạy thoát, chúng mày chết chác rồi!”
Lý Hàng chậm rãi nhấc chân đạp xuống ngực Cường trọc.
“Rắc!”
“Hự á”
Không lâu sau, trên con đường phía trước, từng chiếc xe hơi nối đuôi nhau chạy đến.
Số lượng xe nhiều vô cùng, dường như chiếm lĩnh hết con đường trên núi.
Ngoài đám côn đồ lưu mạnh, còn có một số người mặc đồng phục.
Những người này cầm chặt gậy và khiên, hùng hổ bao.
vây cả nhà bà ngoại.
Ngay sau đó, mấy người đàn ông trung niên bụng bự từ trên chiếc xe hơi sang trọng màu đen bước xuống.
“Chuyện gì thế? Rốt cục là chuyện gì?” Một người đàn ông hói dẫn đầu trừng mắt lên hỏi.
Lồng ngực Cường trọc đã bị giãm nát.
Khi hắn nhìn thấy người đàn ông này, lập tức ngậm máu kêu lên: “Anh rể, mau đến cứu em, anh rể!”
Ông ta giật mình, lại càng giận dữ.
Hắn ta chỉ vào Lý Hàng, nước bọt văng khắp miệng: “Mày dám động vào người của tao, mày biết tao là ai không? Con mẹ mày có biết tao là ai không?”
Tiếp đó, người đàn ông này nói chức vị của mình ra.
Hắn tên là Tô Chính Trạch, là lãnh đạo của huyện thành, chức vị không thấp.