Chương 174 Khác bit với chó
Sau khi cửa phòng mở ra, Lý Hàng giận dữ đùng đùng xông vào.
Kết quả nhìn thấy hai người Diêu Nhược Nam và Hứa Mộc Tình đang đứng.
Nhìn tư thế của họ, có vẻ như Diêu Nhược Nam đang dạy Hứa Mộc Tình phòng thân!
Yên lặng.
Cả căn phòng trở nên vô cùng yên lặng.
Lý Hàng ho khẽ hai tiếng: “Khụ, cái đó, hai người bọn em muốn uống nước nóng không?”
“Lý nào lại thế! Tên Lý Hàng đó rốt cục là tên nào?”
“Thế lực sau lưng hắn là ai? Tại sao lại to gan đến vậy, dám đánh cháu ta?”
Tỉnh Hoàng Hải, trong phòng khách tại trang viên của một gia tộc lớn nào đó.
Ngụy Hoành – gia chủ của Ngụy Gia, nét mặt uy nghiêm đang tức giận gầm lên.
Hễ ánh mắt của ông ta quét đến đâu, tất cả những người trước mặt đều lần lượt cúi đầu.
Hiện giờ Ngụy Hàn Siêu đã nằm trong bệnh viện.
Tuy sức khỏe không có gì đáng ngại, nhưng hắn đã không còn là một người đàn ông hoàn chỉnh nữa!
Cuối cùng, ánh mắt Ngụy Hoành dừng lại trên người Dương Thiện Tề.
Ông ta giơ tay chỉ Dương Thiện Tề: “Mày ngẩng đầu lên cho tao.”
Dương Thiện Tề vừa ngẩng đầu, Ngụy Hoành tát một cái thật mạnh lên mặt anh ta.
Tát một cái vẫn chưa bớt giận, Ngụy Hoành lại lập tức nhấc chân đá Dương Thiện Tề thật mạnh.
Hơn nữa, mỗi cú đá của ông ta đều đạp trúng vào đũng quân Dương Thiện Tê.
Dương Thiên Tề vẫn luôn kiên nhẫn, hai chân không ngừng run rẩy.
Ngụy Hoành đá mười mấy cái, đá đến mức tự thấy chân mỏi nhừ rồi mới dừng lại.
“Mày biết chó và người khác nhau ở chỗ nào không?”
Dương Thiện Tề không dám lên tiếng.
“Sự khác biệt lớn nhất giữa chó và người đó là, chó chỉ biết vẫy đuôi với chủ của nó.”
“Còn mày, tao nuôi mày bao năm nay, mày lại dám vẫy đuôi với người khác.”
Dương Thiện Tề vội vã lắc đầu: “Gia chủ, không phải như vậy, ông nghe tôi giải thích..”
“Bốp!” Ngụy Hoành lại tát một cái.
Ông ta giơ tay chỉ lên trán Dương Thiện Tề: “Tao cho phép mày nói chưa?”
“Đứng tấn cho tao.”
Ngụy Hoành vừa nói ra, Dương Thiện Tề lập tức tấn xuống.
Lúc này, Ngụy Hoành nhấc chân đạp lên đầu Dương Thiện Tề, ông ta còn không ngừng tát vào mặt anh ta.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
“Một con chó không nghe lời, tao nuôi mày có ích gì chứ?”
“Gia chủ, tôi vẫn luôn một lòng trung thành với Ngụy gia, chưa từng phản bội Ngụy gia.”
Ngụy Hoành cười lạnh: “Vậy sao, nếu vậy, bây giờ mày.
cầm đao, đi Ninh Châu giết hết bạn bè người thân của tên Lý Hàng kia cho tao, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu!”
Dương Thiện Tề ngẩng phất đầu dậy, đổng tử anh ta run lên.
Anh ta nhìn Ngụy Hoành bằng ánh mắt không thể tin nối.
Đây còn là gia chủ trí tuệ uy nghiêm thường ngày sao?
Gia chủ bây giờ giống như một con chó già phát điên, mắt long lên sòng sọc, điên cuồng!
“Dương Thiện Tề, chúng mày đều là cô nhi được tao.
nhặt về.”
“Tao cho chúng mày cơm ăn, áo mặc, còn cho chúng mày thân phận thể diện, bây giờ là lúc báo đáp tao rồi”
Vừa nói, Ngụy Hoành vừa đón lấy một con dao găm từ người bên cạnh, đưa cho Dương Thiện Tề: “Đi, đến Ninh Châu, giết hết người nhà tên Lý Hàng đó cho tao!”
Hai tay Dương Thiện Tề run rẩy nhận lấy con dao.
Anh ta chậm rãi đứng dậy, cúi gập người chào Ngụy Hoành, sau đó quay người bước đi.
Anh ta biết lần này ra đi là vĩnh biệt!
Nhìn Dương Thiện Tề khóe mắt ngấn lệ rời đi, Ngụy.
Hoành hừ lạnh một tiếng.
Ngụy Tiêu Dương đã băng bó xong vết thương, đứng cạnh nói một câu: “Gia chủ, Dương Thiện Tề không phải là đối thủ của Lý Hàng, hắn đi cũng chỉ tìm cái chết thôi.”
“Chỉ là một con chó, chết thì thôi!”
Ngụy Hoành nói với Ngụy Tiêu Dương: “Tình hình của cậu bây giờ thế nào rồi?”
“Bị chút nội thương, nghỉ ngơi vài ngày sẽ hồi phục.”
Ngụy Hoành trầm giọng nói: “Tôi đã gọi điện cho lão tam và lão tứ từ nước ngoài về rồi.”
“Đến lúc đó, ba anh em các người mang đầy đủ nhân mã đi Giang Châu.”
“Đao gia đã chết, Tống gia sau lưng ông ta chắc chắn sẽ không ngồi yên không quản”
“Tống gia chắc chắn sẽ phái người đến tiếp nhận lại Giang Châu trong thời gian ngắn nhất, chúng ta phải nhanh hơn chúng một bước!”
“Vâng!”