Chương 171 Nói nhâm quá nhiều
Xương cốt toàn thân vệ sĩ vỡ vụn gục dưới đất như một vũng bùn nhão.
Cùng lúc này, Lý Hàng đang chậm rãi đến gần chiếc xe.
Anh bước vào một giao điểm kỳ lạ, mỗi một bước chân của anh đều khiến Ngụy Hàn Siêu cảm thấy hít thở trở nên khó khăn.
Hơn nữa mới chỉ nhìn vào ánh mắt của Lý Hàng, hắn cảm giác như bị một con mãnh thú cực kỳ đáng sợ nhìn chằm chằm.
Ngụy Hàn Siêu sợ hãi vội vã đẩy cửa xe chạy vào Hội Quán Kim Đao.
Bên trong Hội Quán Kim Đao.
Nhân lực hai bên đã sẵn sàng như tên nằm trên cung!
Vào lúc vô cùng căng thẳng như thế này, Ngụy Hàn Siêu gấp gáp chạy vào kêu lên: “Ngụy Tiêu Dương, anh mau đến bảo vệ tôi!”
“Mau giết cái người bên ngoài cửa kia cho tôi, tôi muốn người phụ nữ bên cạnh hắn, ngay bây giờ!”
Khi mà Ngụy Tiêu Dương còn đang cảm thấy kinh ngạc.
tột độ thì nhìn thấy Dương Thiện Tề vác một vệ sĩ xương cốt toàn thân vỡ vụn bước vào.
Hắn cau mày lập tức hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Đừng quan tâm đến con chó này còn sống hay chết, anh mau ra giết tên đàn ông kia, tôi muốn người phụ nữ bên cạnh hắn! Nhanh lên!”
“Cộp, cộp…
Là tiếng giày da của đàn ông.
Tiếng bước chân từ xa đến gần.
Lý Hàng xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.
Khoảnh khắc Diêu Nhược Nam nhìn thấy Lý Hàng xuất hiện, cô vui mừng điên cuồng!
Sao anh ấy lại đến đây?
Anh ấy biết mình gặp nguy hiểm nên đặc biệt đến cứu mình sao?
“Thằng ranh, mày mà bước lên phía trước thêm một bước nữa thì đừng trách tao không khách khí với mày.”
Ngụy Tiêu Dương chấp tay sau lưng khẽ vênh mặt cao ngạo nhìn Lý Hàng.
Lý Hàng dường như không nghe thấy lời của Ngụy Tiêu Dương, cứ thế bước thẳng đi.
Lúc này Ngụy Tiêu Dương hừ lạnh một tiếng, hắn ta ra tay!
Thân hình hắn linh hoạt, nhanh nhẹn như tia chớp, ra quyền như tiếng sấm, hắn…
“Bịchl”
Một tiếng động mạnh!
Tất cả mọi người nhìn thấy Ngụy Tiêu Dương vừa mới xông lên bị bắn ngược ra sau bằng tốc độ cực nhanh.
Cơ thể hẳn bay qua đỉnh đầu của thuộc hạ.
Lướt qua tầm nhìn của bọn Điền Minh Cường.
Một tiếng “Bịch!”, cuối cùng đập mạnh lên tường.
Khung cảnh lặng ngát như tờ.
Bao gồm cả Đao Gia, không ai nhìn rõ Lý Hàng ra tay như thế nào!
Trố mắt nhìn trân trối.
Quá nhanh!
Quá mạnh!
“Nói nhảm nhiều quái”
Lý Hàng bình thản đi đến chỗ Ngụy Hàn Siêu.
Dương Thiện Tề bên cạnh vội đứng ra trước mặt Ngụy Hàn Siêu, dang hai tay sẵn sàng chiến đấu.
“Mày đừng qua đây, đừng qua đây! Nếu mày dám làm †ao bị thương, ba tao sẽ không tha cho mày!” Ngụy Hàn Siêu gào lên.
“Bốp!”
Dương Thiện Tề còn chưa kịp phản ứng gì, sau lưng hắn đã vang lên tiếng tát tai giòn tan.
Một bạt tai của Lý Hàng đánh chắc nịch lên mặt Ngụy Hàn Siêu Đồng thời, ba chiếc răng dính máu vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không trung.
“Lúc nãy một con chó mày nuôi chạy đến trước mặt tao sủa, làm vợ tao giật mình, món nợ này phải tính sao.
đây?”
“Thằng ranh, mày dám động vào thiếu chủ nhà tao thì Ngụy gia sẽ không tha cho mày!”
Ngụy Tiêu Dương lúc này lảo đảo đứng dậy.
Nhưng hắn mới vừa nói xong, cơ thể lập tức run lên, phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn đứng còn không vững, vội dựa vào tường, đứng đó không ngừng thở dốc.
Ngụy Hàn Siêu vừa lùi lại vừa la hét với Lý Hàng: “Tao là người của Ngụy gia, loại tiểu tốt ở chỗ bé tí như mày.
cũng dám động vào tao?”
Lý Hàng nhếch môi cười.
Khoảnh khắc anh nở nụ cười, đồng tử của Ngụy Tiêu Dương đột nhiên giãn ra!
Không ổn!
Ngụy Tiêu Dương nhìn thấy một cái chân.
Chân Lý Hàng tung ra cú đá.
Cực kỳ chính xác đá vào đũng quần Ngụy Hàn Siêu!