Chương 169
Khoảnh khác đó, đao rời khỏi vỏ.
“Keng..”
Một âm thanh chấn động màng nhĩ lan ra.
Trong không khí, một đường sáng màu vàng kim lóe lên!
Cơ thể của ba cao thủ không dừng lại, nhưng đầu của họ lại rơi xuống giữa không trung.
Chết!
Nhìn thấy ba cao thủ mang từ gia tộc đến chết một cách nhanh gọn dứt khoát trước mặt, Ngụy Hàn Nhiên bất giác kinh ngạc thốt lên.
“Lão già này cũng khá đấy!” Cập nhật tại truyen one
“Xem ra câu Bảo đao chưa già là để nói loại người già mãi chưa chết như ông”
Lúc này, Ngụy Tiêu Dương chậm rãi từ phía sau Ngụy Hàn Siêu bước lên.
Hắn chấp tay sau lưng nhìn Đao Gia: “Cuối cùng cũng hiểu vì sao nó tên là Kim Đao rồi”
“Nhưng rất nhát đao lúc nãy đã tổn hao không ít sức lực của ông.”
“Lại thêm vết thương lúc trước, bây giờ ông đã bước cả hai chân vào quan tài rồi.”
“Bây giờ điều ông cần chính là tôi giúp ông đậy nắp quan tài lại”
“Đừng phí lời nữa, đến đi!” Đao Gia gầm lên.
Hai người ra tay cùng lúc, trong phút chốc, ánh đao lóe sáng, quyền ảnh bùng nổ.
Những người bên cạnh hoàn toàn không nhìn rõ được động tác của họ.
Chỉ có thể cảm nhận được đao khí bức người và tiếng quyền tê buốt hai tai!
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, hai người bọn họ đã tách ra.
Ngụy Tiêu Dương lúc đầu còn chắp tay sau lưng, lúc này hai tay hắn đã buông thõng xuống.
Hắn quay lưng lại với Đao Gia, đối mặt với Ngụy Hàn Siêu.
Đột nhiên, Ngụy Tiêu Dương lao đến bên cạnh Ngụy Hàn Siêu.
“ĐịP Nói xong, Ngụy Tiêu Dương đưa Ngụy Hàn Siêu nhanh chóng bỏ đi.
Ngoài cửa vang lên tiếng Ngụy Hàn Siêu thắc mắc khó hiểu: “Sao lại đi? Mau tiến lên đánh chết lão già kia cho †aot”
Lúc này Diêu Nhược Nam phát ,, ở vị trí lúc nãy Ngụy.
Tiêu Dương đứng có một vũng máu trên mặt đất.
Cái này chắc là của Ngụy Tiêu Dương!
Hắn bị Đao Gia đả thương rồi!
Chỉ có điều mọi người còn chưa kịp vui mừng thì Đao Gia từ đầu vẫn luôn đứng yên bất động, nay cơ thể đột nhiên loạng choạng.
Liền sau đó đổ ập xuống.
“Ông nội!” Trong phòng khách vang lên tiếng kêu gào.
hoảng loạn của Diêu Nhược Nam.
Đao Gia ngã xuống.
Mặt ông tái nhợt nằm trên giường bệnh, đưa cánh tay run rẩy nắm chặt lấy tay Diêu Nhược Nam.
“Nhược Nam, các con mau rời khỏi tỉnh thành.”
“Ông nội, con không đi, đây là nhà con, sao con có thể đi được, con lại càng không thể bỏ ông ở lại!”
Đao Gia gọi Đường Minh Cường bên cạnh đến: “Đại Cường, con mang Nhược Nam rời khỏi đây, đến Ninh Châu tìm Lý Hàng.”
Điền Minh Cường vội nói: “Đao Gia, Ngụy Tiêu Dương đã bị ngài đánh chạy rồi, sao chúng ta vẫn phải đi? Hơn nữa có ngài ngồi trấn…”
Điền Minh Cường còn chưa nói xong, Đao Gia đã ho một trận dữ dội.
Ho một lúc, Đao Gia ho ra một ngụm máu đen.
Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường đều giật mình sợ hãi.
“Ông ơi, sao lại thế này?”
“Ông sắp không xong rồi, lúc trước ông vẫn luôn đè nén khí tức chính là vì không muốn Ngụy Tiêu Dương nhìn ra sơ hở”
“Tuy Ngụy Tiêu Dương bị ông đả thương, nhưng thương thế của hắn không nghiêm trọng lắm, hắn sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại thôi: “Đợi đến lúc bọn chúng tìm đến lần nữa, cho dù các con muốn đi cũng không kịp nữa!”
“Đi, đi mau đi!”
Nhưng bất kể Đao Gia nói thế nào, Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường vẫn đứng cạnh ông không động đậy.
Hơn nữa không chỉ hai người bọn họ, tất cả tinh anh của Hội Quán Kim Đao đứng cạnh cũng giống như cọc gỗ, từng cây cắm sâu vào đất.
Giây phút này, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên người Đao Gia.
Thân hình bọn họ đứng thẳng, ánh mắt kiên định!
Diêu Nhược Nam dìu Đao Gia ngồi lên sofa, cô quỳ xuống nói: “Ông nội, mạng của con là do ông ban cho.”
“Năm đó nếu không phải ông xông vào biển lửa cứu con ra”
“Thì con đã đi theo bố mẹ con rồi.”
“Hôm nay bất kể ông nói gì con cũng sẽ không đi”
“Tất cả mọi người trên dưới của Hội Quán Kim Đao.
chúng ta, sống cùng nhà chết cùng huyệt!”
“Sống cùng nhà, chết cùng huyệt!”