Chương 168
Nhưng bệnh tình của Đao Gia mới bước đầu trị khỏi, sức khỏe của ông vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Lúc này ông ta ngồi trên sofa giống như một con sư tử già nua bị thương.
Cho dù sắc mặt ông có hơi tiều tụy, mấy ngày gần đây cũng gầy đi mấy cân. Nhưng đôi mắt ông vẫn quắc.
thước có hồn. Dã thú tuy sẽ già, nhưng hơi thở của vua chúa vĩnh viễn cũng không tàn phai.
Trên bàn trà của Đao Gia đặt một thanh đao.
Đây là một thanh phác đao.
Tạo hình của nó không hề ngầu, rất thuần phác cổ xưa.
Từ lưỡi đao, chuôi đao đến vỏ đao đều rất ảm đạm.
Nhưng nó lại có một cái tên khiến thế giới ngầm của Giang Châu phải khiếp sợ – Kim Đao.
Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường chia nhau ra đứng cạnh hai bên Đao Gia.
Lúc này, trong phòng khách đã có mấy chục tinh anh của Hội Quán Kim Đao đứng đó.
Tất cả đều cầm vũ khí trong tay sẵn sàng đối đầu với quân địch.
Cùng với tiếng động mạnh, cửa chính của Hội Quán Kim Đao bị đạp bay ra.
Ngay sau đó, Ngụy Hàn Siêu mang theo Ngụy Tiêu Dương và một nhóm cao thủ khệnh khạng bước vào.
“Đao Gia đâu? Kêu ông ta ra đây.”
Ngụy Hàn Siêu vừa xuất hiện , giọng nói ngông cuồng xấc xược của hắn đã vang khắp phòng khách.
Điền Minh Cường liền quát lớn: ‘Mẹ kiếp mày mù à? Đao Gia đang ngồi ở đây”
Ngụy Hàn Siêu nhìn mộ đột nhiên phá lên cười.
“Tao còn tưởng ông vua của thế giới ngầm ở Giang Châu uy vũ khí phái thế nào chứ, không ngờ chỉ là một lão già sắp xuống lỗ.”
mày chán sống rồi à!” Điền Minh Cường gầm lên, lập tức xông đến chỗ Ngụy Hàn Siêu.
Nắm đấm của Điền Minh Cường mang theo lưồng gió mạnh đập thẳng vào mặt Ngụy Hàn Siêu.
Thế nhưng, nắm đấm của Điền Minh Cường mới đi được nửa đường còn chưa đụng đến Ngụy Hàn Siêu đã đột nhiên bị đấm một cú nặng nề.
Tiếp đó, cả người anh ta bay ngược ra sau, đập mạnh lên tường.
Người ra tay chính là một cao thủ bên cạnh Ngụy Hàn Siêu.
Hắn nhìn Điền Minh Cường bằng ánh mắt khinh thường, lạnh lùng nói: “Đồ phế vật không đỡ nổi một chiêu.”
“Ông liều mạng với mày!”
Cùng v‹ šng gầm giận dữ của Điền Minh Cường.
Mấy chục tinh anh của Hội Quán Kim Đao đồng thanh hô to, cầm chắc vũ khí xông lên.
Thuộc hạ hai bên lập tức đánh đấm trong phòng khách.
Trong chốc lát, tiếng chém giết vang dội, máu me tung Tóe.
Đao Gia vẫn ngồi yên tại chỗ.
Từ lúc đối phương bước vào, ánh mắt của ông ta chưa di chuyển, khóa chặt Ngụy Tiêu Dương đứng cạnh Ngụy Hàn Siêu.
Phòng khách nguy nga lộng lẫy của Hội Quán Kim Đao đã bị nhuộm đỏ máu tươi.
Hai bên đánh đấm khí thế ngút trời.
Mới đầu, phía Ngụy Hàn Siêu bị đánh bại liên tiếp, nhưng khi ba cao thủ phía sau hắn đồng loạt ra tay.
Điền Minh Cường và Diêu Nhược Nam cũng liên tiếp bị thương.
Một cao thủ trong số đó nắm lấy một con dao nhỏ, trông có vẻ đang định đâm vào cổ họng Diêu Nhược Nam.
“Đợi đã! Giữ cô gái xinh đẹp này lại để tối nay ta hưởng thụ”
Ngụy Hàn Siêu vừa nói xong câu này, Đao Gia vẫn luôn ngồi yên bất động đột nhiên đứng dậy.
Không biết từ lúc nào, thanh phác đao đã nằm gọn trong tay Đao Gia.
Ông ấy di chuyển.
Khí tức như đỉnh núi Thái Sơn đè xuống, phút chốc khiến cho những người đang đánh đấm trong phòng khách đều đồng loạt dừng lại.
Bất kể là địch hay ta, đều cảm thấy không khí đông cứng hít thở khó khăn.
Mọi người đều quay đầu nhìn Đao Gia.
Đao Gia đã đứng ở giữa phòng khách.
Ba cao thủ cũng đã bao vây ông.
Mà Đao Gia dường như không nhìn thấy ba người bọn họ, ánh mắt của ông vẫn nhìn chằm chằm vào Ngụy Tiêu Dương.
“Ngươi không xuống sao?”
Giọng nói của Đao Gia hơi thô ráp, thậm chí hơi khàn.
Nhưng mỗi chữ ông nhả ra đều khí thế bức người.
Ngụy Tiêu Dương cười lạnh: “Mười mấy năm trước, tôi có nghe nói ông có một thanh Kim Đao.”
“Tiếc là vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy, hôm nay để tôi được mở mang tầm mắt đi.’ Ngụy Tiêu Dương vừa dứt lời, ba cao thủ đồng loạt ra tay!
Bọn họ đồng loạt dùng ba phương thức, tấn công Đao Gia từ ba phía.