Chương 167
Hứa Mộc Tình giận dỗi nhìn Lý Hàng: “Mau ăn cơm đi, thức ăn nguội hết rồi kìa.”
Lý Hàng ăn vài miếng, đột nhiên mắc tè, vậy là anh đi vệ sinh.
Anh vừa bước đi thì một người từ bên cạnh bước vào.
ngồi xuống chỗ Lý Hàng.
Hứa Mộc Tình nhìn thấy người này, bất giác sững sờ, lập tức tỏ ra vô cùng thận trọng.
Cô lịch sự chào hỏi người ngồi trước mặt.
“Chào ngài Hổ GiaI”
Hổ Gia cười hiền lành với Hứa Mộc Tình.
“Hứa tiểu thư, làm phiền rš “Lần trước, Lý tiên sinh giúp tôi một việc rất lớn.”
“Để đáp lễ, tôi định tặng cho cô một công ty giải trí điện ảnh ở tỉnh thành”
Nghe Hổ Gia nói vậy, Hứa Mộc Tình vội vã xua tay: “Không được không được, không thể như vậy được! Món quà đắt như vậy chúng tôi không thể nhận được”
“Hứa tiểu thư, sản nghiệp ở tỉnh thành tôi hầu như đã từ bỏ hết rồi:’ “Công ty giải trí điện ảnh này vốn dĩ tôi cũng định bán”
“Tôi nghe nói, tập đoàn Lăng Tiêu của cô định bước chân vào lĩnh vực giải trí.”
“Tôi muốn tặng công ty này cho hai người.”
“Nhưng thế này không tốt Hứa Mộc Tình ngập ngừng, “Hay là ông ra giá đi, tôi về thương lượng với ba †ôi xem sao.”
“Hứa tiểu thư, tôi không thiếu tiền. Hơn nữa tôi cũng rất hy vọng xây dựng quan hệ tốt đẹp với gia đình cô, công †y này coi như là minh chứng cho tình hữu nghị giữa chúng ta đi.”
“Nhưng…”
Khi Hứa Mộc Tình còn đang do dự, sau lưng bỗng vang lên tiếng Lý Hàng.
“Nếu đã là tấm lòng của Hổ Gia vậy thì nhận lấy đi”
Khi nghe thấy tiếng của Lý Hàng, tim Hổ Gia đột nhiên đập mạnh.
Căng thẳng!
Ông ta không ngờ Lý Hàng quay lại nhanh đến vậy!
Đợi Lý Hàng bước đến, Hổ Gia vội vã nhường lại chỗ ngồi.
“Lão Hổ, sau này có gì cứ nói thẳng, tôi không thích những người ăn nói vòng vo.”
“Vâng, vâng”
Trán Hổ Gia đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Giọng nói của Lý Hàng không lớn, nhưng Hổ Gia cảm nhận được ẩn sâu trong đó có một luồng sát khít Ông ta biết chỉ cần thuyết phục được Hứa Mộc Tình thì Lý Hàng nhất định sẽ không từ chối.
Nhưng đồng thời, Hứa Mộc Tình cũng là điểm yếu của Lý Hàng.
Ai đụng vào thì phải chết!
Lý Hàng hỏi: “Công ty giải trí điện ảnh mà ông nói năm ở vị trí nào?”
Hổ Gia vội nói địa chỉ, lúc này Lý Hàng khẽ nhếch môi.
“Nơi mà ông nói là Hội Quán Kim Đao chứ gì.”
Hổ Gia vội cúi đầu, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.
“Kịch”
“Kịch”
Lý Hàng đưa ngón tay gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn: “Chỉ có lần này, không có lần sau, ông đi đi.”
Hổ Gia như được ân xá, quay người rời đi.
Hứa Mộc Tình nhìn bóng dáng Hổ Gia vội vã rời đi, nhẹ nhàng nói Lý Hàng: “Anh không thể khách sáo một chút với người ta được sao?”
“Được thôi, bà xã”
Hứa Mộc Tình khẽ mím đôi môi mọng nước: “Đừng gọi em là bà xã, em chưa có già đâu”
“Vậy… vậy anh đổi cách xưng hô vậy”
Lý Hàng nhếch môi.
Lúc này, anh cố ý áp sát mặt lại, vẻ mặt mờ ám nói: “Vậy, gọi em là nương tử thì sao?”
Ít Hứa Mộc Tình nghe xong nổi hết da gà!
“Thôi vẫn nên gọi là bà xã thì hơn.”
“Vâng, bà xã”
“Không thành vấn đề, bà xã”
Ngụy Hàn Siêu nằm trên giường nhà Tô Chính Quốc, thoải mái hưởng thụ cùng với hai người đẹp.
Sau đó hắn xách quần, đeo thắt lưng, đi từ trên lầu xuống, phất tay với Ngụy Tiêu Dương: “Đi thôi! CHúng ta đi tiếp nhận Hội Quán Kim Đao!”
Giờ phút này, tất cả mọi người trong Hội Quán Kim Đao.
như gặp đại địch.
Tuy vết thương do Điền Nhất Đao đánh lén đã hồi phục khá nhiều.